Hãy bắt đầu từ hành động rút lui khỏi ĐT Việt Nam của Đình Luật. Đây thực sự là quyết định rất khó của một cầu thủ chưa hẳn đã già và mới chiếm được vị trí chính thức ở ĐT Việt Nam. Nói một cách thẳng thắn, nếu còn ở lại, Đình Luật gần như chắc chắn có vị trí chính thức trong đội hình.
Với một cầu thủ, được đá chính ở đội tuyển là vinh quang và kèm theo đó là lương thưởng. Ấy vậy mà Đình Luật vẫn chọn cách ở ẩn. Có lẽ, phải có lý do nào đó thật sự thuyết phục thì anh mới chấp nhận hy sinh danh vọng. Lý do ấy không gì khác là khát vọng toàn tâm toàn ý cống hiến cho CLB TP.HCM, nơi anh đang mang trên tay chiếc băng đội trưởng.
Nhắc đến sự hết mình của Đình Luật với TP.HCM để thấy, mối quan tâm lớn nhất của trung vệ này chính là CLB mà anh đang là đầu tàu. Vậy nên, khi CLB TP.HCM vượt khó một cách ngoạn mục, cầu thủ này “bùng nổ” với bàn thắng của đội nhà cũng là điều hết sức bình thường. Và cũng bởi vậy, hành động có tính chất giải tỏa của Đình Luật khi TP.HCM gỡ hòa 2-2 trước SHB Đà Nẵng cũng là điều dễ hiểu.
Có người nói, hành động của Đình Luật là không thể chấp nhận, là đi ngược những nguyên tắc đạo đức sân cỏ khi 3 lần sút bóng vào lưới SHB Đà Nẵng. Nhưng, có một điều, chúng ta không nên đạo đức hóa những hành xử trên sân cỏ dù nó phải dựa vào những nguyên tắc đạo đức thông thường. Bóng đá là cuộc đấu của những người đàn ông. Trong cuộc đấu đó có sức mạnh, có trí tuệ, có sự bùng nổ đến điên rồ và có cả tiểu xảo. Tất cả những yếu tố đó tạo nên sức hấp dẫn đến ma mị của bóng đá.
Có lần HLV Henrique Calisto nói: “Bóng đá không phải môn đạo đức học! Và đây không phải giờ giáo dục công dân...”. Bóng đá hãy là bóng đá, đừng lý tưởng hóa, đừng phán xét trên góc độ đạo đức một cách cực đoan. Bóng đá hãy là Game, là cuộc chơi mang đến niềm vui và hứng khởi cho mọi người. Đơn giản, thế mà vui!