Vị mục sư có ảnh hưởng lớn trong lịch sử nước Mỹ đã mơ về một viễn cảnh người da trắng và người da đen có thể sống chung hòa thuận và bình đẳng.
Hôm qua, bóng đá Hà Nội đã nhận cúp vô địch thứ 2 trong 4 năm liên tiếp. Đội bóng khẳng định vị thế số 1 của bóng đá Thủ đô là HN.T&T. Thật đáng nói bởi HN.T&T đang cố thoát ra khỏi cái bóng quá lớn của những tượng đài sừng sững là Thể Công và CAHN. Có lẽ vì điều này mà nhiều lúc người ta thấy thương cho nỗ lực của nhà vô địch V-League, bởi dù họ mạnh mẽ, chơi bóng có bản sắc nhưng vẫn chưa thể chinh phục lòng người.
HN.T&T còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng đứng ở một góc độ khác, phải khẳng định họ là đội bóng có ước mơ. Quan trọng hơn, họ đang chiến đấu không biết mệt mỏi vì hoài bão của mình. Có lẽ vì điều này mà HN.T&T là đội bóng duy nhất làm đảo ngược xu thế “dịch chuyển quyền lực” của bóng đá Việt Nam: Sức mạnh, chức vô địch thường thuộc về các đội bóng tỉnh lẻ vốn có sự kết hợp hài hòa giữa nhà nước và các ông bầu chịu chơi. Còn những thành phố lớn như Hà Nội, TP.HCM vì rất nhiều lý do sẽ đánh mất năng lực cạnh tranh trong làng bóng đá.
HN.T&T dám mơ và giờ họ đã lên đỉnh V-League. Nhưng dư luận tự hỏi rằng, khi đội bóng đã thâu tóm được quyền lực thì điều gì sẽ đón chờ họ trong tương lai? Hay nói cách khác, dư luận có thể chờ đợi gì ở họ? Không nói thì ai cũng biết, dư luận muốn HN.T&T hoàn thành sứ mệnh đại diện cho bóng đá Việt Nam ở đấu trường châu lục. Sứ mệnh của họ là tham dự AFC Cup để thi thố, để cạnh tranh, để vinh danh cho chính mình và cả nền bóng đá.
Vậy thì, sau ánh hào quang, liệu HN.T&T có dám mơ một giấc mơ mang tên châu lục?