Với B.BD, họ xuất phát rất chậm. Hay nói đúng hơn, họ đã tự đưa mình vào thế khó bằng chuỗi trận đáng thất vọng. Điều này dẫn đến những thay đổi ở cấp thượng tầng, thậm chí, lãnh đạo cấp cao của đội bóng còn tính đến chuyện, “tồn tại hay không tồn tại” khi mà thành tích cứ mãi bết bát dù đầu tư luôn ở top đầu.
Nhiều chuyên gia bảo, B.BD có đủ nhiều điều kiện để trở thành biểu tượng của quyền lực tại V-League. Thứ mà họ thiếu chính là nghệ thuật dụng nhân. Bởi, ai cũng biết, đội bóng này có nhiều ngôi sao. Nên khi cần, lãnh đạo phải biết vỗ về an ủi, nhưng trong những bối cảnh cần thiết, họ cũng phải biết sử dụng bàn tay sắt để duy trì trật tự trong phòng thay đồ.
Và, điều mà HLV Lê Thụy Hải làm được không hẳn là mang đến một thứ triết lý bóng đá cao siêu mà chính là những bước đi đầy lọc lõi để đảm bảo rằng, B.BD thực sự là đội bóng chứ không phải là sự kết hợp vội vàng, thậm chí khiên cưỡng giữa các ngôi sao. Và giờ, ông Hải đã thành công trong việc đánh thức bản năng, niềm kiêu hãnh trong mỗi ngôi sao mà mình đang quản lý.
Tự tin và tự ái đã giúp B.BD tìm lại bản ngã của mình. Trái lại, Than Quảng Ninh đang lạc nhịp vì không có được sự lạnh lùng trong thời điểm quyết định. Những trận thua liên tiếp khiến đội bóng này đánh mất sự tự tin và nếu không sớm tìm lại được sự cân bằng, họ sẽ phải trả giá đắt, thậm chí là bằng cả giấc mơ của chính mình.
Thế mới nói, trong bóng đá, khoảng cách giữa thành công và thất bại đôi khi rất mong manh. Nhưng, để tìm ra được công thức chiến thắng, thật chẳng dễ chút nào!