Tối qua, tôi chọn hướng đi ngược những dòng người tưởng như bất tận trên con phố Nguyễn Kim trước cửa sân Thống Nhất. Tôi muốn biết người yêu bóng đá nước nhà phản ứng thế nào trước nỗi đau có hình. Thật lạ lùng, người dân nơi đây không não nề, không ủ rũ sau thất bại. Họ tiếc và nói về ĐT nữ Việt Nam với tất cả sự đồng cảm.
Không bị ám ảnh bởi những đoàn người trĩu nặng tâm tư, nhưng tôi có cảm giác rất khó tả khi chứng kiến cảnh người Thái Lan ăn mừng trên sân Thống Nhất. Không phải đội bóng của chúng ta với rất nhiều lợi thế giành vé đến Canada vào năm tới mà chính là họ, với sự nhỉnh hơn về nhiều mặt.
Bạn đọc thân mến!
Thật tiếc và thật khó chịu khi phải thừa nhận một sự thật, người Thái Lan lại qua mặt chúng ta. Hay nói cách khác, con đường đến đỉnh cao của bóng đá Việt Nam luôn bị chắn bởi ngọn núi mang tên Thái Lan. Từ bóng đá nam đến futsal, giờ là sân chơi nữ, họ luôn tỏ ra nhỉnh hơn chúng ta.
Vậy nên, phải nhấn mạnh rằng, muốn thực hiện giấc mơ World Cup hay nuôi tham vọng lớn ở bất cứ đấu trường nào, bóng đá Việt Nam cũng phải xác định tâm thế vượt ngọn núi này. Người ta bảo rằng, chẳng có thất bại nào là vô nghĩa nếu qua đó mà chúng ta tìm lấy cho mình con đường để hoàn thiện. Thậm chí, hãy coi nỗi đau hôm nay là áp lực để cả nền bóng đá phải hành động một cách quyết liệt và có tầm nhìn!
Vì thế, đừng tuyệt vọng khi một lần nữa Việt Nam phải dừng bước trước người Thái. Giờ là lúc chúng ta phải nhìn lại nghiêm túc về những gì đang có để xây dựng cho mình những giá trị cốt lõi cho tương lai.