Nhiều người thấy tiếc bởi nếu như SEA Games khép lại với chiến thắng của U22 Việt Nam thì có lẽ V.League sẽ có một bầu không khí khác khi quay trở lại. Sân chơi được hưởng lợi. Đội bóng được hưởng lợi. Những người hoạt động trong lĩnh vực bóng đá sẽ được hưởng lợi. Nguồn lợi ấy đến từ sự ái mộ của dư luận. Mà sự ái mộ của cộng đồng sẽ được chuyển hóa bằng những bản hợp đồng tài trợ và cơ chế thuận lợi để bóng đá cất cánh. Thậm chí, nếu bóng đá nam Việt Nam thành công ở SEA Games, chúng ta có thể nghĩ đến những điều lớn lao hơn khi dư luận sẽ được sống trong bầu không khí hồ hởi, lạc quan trong bối cảnh nền kinh tế xã hội có nhiều khó khăn.
Nhưng thành tích trong bóng đá không phải là thứ mà cứ muốn là có. Việt Nam có lứa cầu thủ tài năng thì đối thủ cũng tự hào về đội ngũ mà mình có. U22 Việt Nam được đầu tư thì các đội bóng trẻ láng giềng cũng được đầu tư rất nhiều tiền. Cái nghiệt ngã là khi U22 Việt Nam có những sai lầm lãng xẹt thì các đối thủ trực tiếp lại có sự chắc chắn đúng lúc. Các cầu thủ trẻ Việt Nam không được thần may mắn ủng hộ thì các đội bóng khác, mà cụ thể là U22 Thái Lan, có cổ động viên mang tên “thần may mắn”.
Thôi thì hãy tiếc, thậm chí là đau vì mộng đẹp không thành! Bóng đá là vậy, nó có thể lấy mất của bạn vinh quang nhưng không thể cướp mất niềm hy vọng về tương lai. Trở lại với V.League, trở lại với sân chơi dù còn nhiều hạn chế nhưng mang đến gốc rễ của sự phát triển. NHM mong muốn giải đấu này sẽ về đích một cách trọn vẹn. Sự trọn vẹn ấy đến từ những nỗ lực trong điều hành, sự trung thực khi thi đấu và niềm thương yêu nơi người hâm mộ. Và nếu có một ước vọng nào về sự thay đổi tốt đẹp hơn cho nền bóng đá thì đó hẳn là một V.League phải thật sự chuyên nghiệp.