Sau khi cho ra đời giải U20 World Cup vào năm 1977, FIFA bắt đầu quan tâm sâu hơn tới tương lai của bóng đá qua việc ra mắt giải U17 World Cup vào năm 1985 tại Trung Quốc. Trong màu áo Argentina tham dự giải lần đầu tiên này có sự góp mặt của Fernando Redondo. Tuy nhiên, tiền vệ tài hoa về sau thành danh cùng Real Madrid không giúp Albiceleste có được thành công. Họ bị loại ngay vòng knock-out, còn nhà vô địch đầu tiên là Nigeria. Trong lúc đó, ngôi sao sáng nhất giải là Marco Etcheverry của Bolivia, sau này thành danh tại Mỹ cùng với DC United.
Hai năm sau đó, giải đấu diễn ra tại Canada đúng với cam kết của FIFA là phát triển bóng đá trẻ trên khắp toàn cầu. ĐKVĐ Nigeria một lần nữa đi đến trận đấu cuối cùng, nhưng lần này họ chịu thất bại trước các cầu thủ trẻ Liên Xô, đội đã vượt qua Pháp ở tứ kết. Trong đội hình của Pháp tham dự giải có một thành viên tương lai của ĐTQG về sau vô địch Thế giới năm 1998 và EURO 2000 là Emmanuel Petit.
Chủ nhà của giải đấu năm 1989 là Scotland với ngôi sao sáng nhất là Luis Figo của Bồ Đào Nha. Bên cạnh đó, những cầu thủ như Claudio Reyna của Mỹ và Victor Ikpeba của Nigeria cũng được phát hiện trong năm nay.
Năm 1991 được nhớ đến là "vụ mùa bội thu" những cầu thủ xuất sắc trong tương lai. Cái tên lớn nhất chắc chắn là Alessandro Del Piero, nhưng đáng tiếc là anh cùng với Italia lại phải ra về ngay sau vòng bảng. Nii Lamptey của Ghana khi đó được đánh giá là một thần đồng với tiềm năng vô cùng lớn, song thực thế là người đồng đội Samuel Kuffour mới là cầu thủ có một sự nghiệp thành công hơn về sau. Trung vệ sùng đạo này đã chơi cho những đội bóng tên tuổi như Bayern Munich hay AS Roma. Với Argentina, đội vào đến bán kết, họ có hai trụ cột lừng danh là Marcelo Gallardo và Juan Veron. Trong khi đó, Australia gây ấn tượng nhờ một hàng phòng ngự vững chắc được chỉ huy bởi thủ lĩnh Craig Moore. Australia khá thành công với các lứa U17 của mình khi lọt vào tứ kết ở 3 trong 4 giải đầu tiên.
Nigeria (áo xanh) là một trong những đội giàu thành tích nhất U17 World Cup
Nhật Bản năm 1993 là thời điểm trình diễn của thế hệ vàng trong lịch sử bóng đá Nigeria như Celestine Babayaro, Nwankwo Kanu, Wilson Oruma và Ibrahim Babangida. Không có gì bất ngờ khi Đại bàng xanh đã đăng quang một cách thuyết phục. Còn Italia, một lần nữa xách vali về nước từ vòng bảng dù trong đội hình có hai nhà vô địch Thế giới tương lai là Gianluigi Buffon và Francesco Totti.
Ecuador vinh dự được trao quyền tổ chức giải năm 1995 sau lần mất quyền tổ chức cách đó 4 năm vì một cơn dịch tả bùng phát. Đây là lần đầu U17 World Cup được mang đến một quốc gia Nam Mỹ và đó là cơ hội để những tài năng Argentina như Esteban Cambiasso, Pablo Aimar bước ra ánh sáng. Harry Kewell cũng giúp Australia vào tứ kết thêm lần nữa, trong khi Tim Howard là người trấn giữ cầu môn của ĐT Mỹ. Nhật Bản cũng trình làng những cái tên đáng chú ý là Junichi Inamoto và Shinji Ono.
Ai Cập năm 1997 là giải đấu của một trong những cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử bóng đá: Ronaldinho. Anh là trụ cột đưa đội trẻ của Brazil lần đầu tiên vô địch U17 World Cup. Tây Ban Nha về đích thứ ba tại giải này với những cái tên nổi bật là Iker Casillas và Xavi. Trong lúc đó, đồng đội tương lai của Xavi tại Barca là Seydou Keita cũng ra mắt cùng với Mali.
Những ngôi sao từng góp mặt tại giải U17 World Cup
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY |
Hai năm sau, Brazil bảo vệ thành công ngôi vương của mình nhưng người hâm mộ lại nhớ nhiều đến Mỹ, đội đoạt hạng tư với những cầu thủ như Landon Donovan hay DaMarcus Beasley. Đội đánh bại Mỹ để về thứ ba là Ghana cũng có một ngôi sao được thế giới nhớ mặt là Michael Essien.
Tại Trinidad & Tobago năm 2001, Argentina được đánh giá cao với bộ đôi Javier Mascherano và Carlos Tevez. Tuy nhiên, họ cũng chỉ vào được đến bán kết, trong khi Tây Ban Nha sở hữu sát thủ Fernando Torres nhưng chơi không thành công vì hàng thủ quá tệ.
Điểm đến tiếp theo là Phần Lan với cầu thủ ghi bàn hàng đầu của giải là Cesc Fabregas trong thành phần á quân Tây Ban Nha. Nigeria của Jon Obi Mikel thì thiếu may mắn khi bị loại khỏi giải bởi luật tung đồng xu ở vòng đầu tiên, nhường quyền đi tiếp cho Costa Rica.
Năm 2005, giải đấu được mang đến Peru. Mexico đã giới thiệu với thế giới một lứa cầu thủ hứa hẹn dẫn đầu bởi Giovani dos Santos và Carlos Vela. Chức vô địch dành cho họ hoàn toàn thuyết phục, trong khi Mỹ cũng phát hiện ra một ngôi sao tương lai là Jozy Altidore.
Kroos chơi cực hay ở giải năm 2007
Tại Hàn Quốc năm 2007, Toni Kroos chơi cực kỳ ấn tượng cùng ĐT Đức trước khi phải dừng bước tại bán kết trước đội sau đó trở thành nhà vô địch là Nigeria. Tây Ban Nha là bại tướng tiếp theo của Nigeria ở chung kết dù trong đội hình có tiền đạo sáng giá Bojan Krkic.
Hai năm sau, Đức tiếp tục giới thiệu một thần đồng là Mario Goetze. Đáng tiếc, “một cánh én chẳng làm nên mùa xuân”, họ bị loại ở vòng 1/8 vẫn dưới tay một đội sẽ đăng quang sau đó là Thụy Sỹ. Stephan El Shaarawy cũng góp phần cùng Italia để lại dấu ấn trước khi bị Thụy Sỹ đánh bại tại tứ kết. Trong lúc đó, Brazil của Neymar chơi không thành công và bị loại ngay vòng bảng.
Và giải đấu tổ chức gần đây nhất là năm 2011 ở Mexico với chức vô địch thuộc về chủ nhà. Quá sớm để đánh giá thành công của những cầu thủ tham dự giải đấu đó, song vẫn có cái tên đáng chú ý là Raheem Sterling, người hiện tại đã là thành viên của ĐTQG Anh.
Câu hỏi tiếp theo là năm nay, tại UAE, ngôi sao nào sẽ tiếp bước những danh thủ trên? Hãy để thời gian trả lời.