Ông chính thức nói lời từ giã bóng đá, tạm biệt chúng ta. Một điệu rock rất đẹp đã ngừng lại, nhưng những tiếng gầm vang của nó thì còn mãi, như âm hưởng của rock.
Rock là gì? Đó là tiếng gào và nỗi lòng của một thế hệ nước Mỹ! Rock không phải như các thể loại nhạc khác, nơi nhẹ nhàng tình cảm, lấy làm đẹp nghệ thuật sân khấu làm chủ đạo. Rock là tiếng thét để giải phóng những chất chứa, rock gắn liền với những câu chuyện xã hội. Rock không chỉ là tiếng guitar điện gấp rút, rock còn là sự da diết của Slash khi chơi guitar solo bên ngoài thánh đường giữa cơn gió mịt mù trong “November Rain”. Và Rock cũng như lối đá Gegenpressing của Jurgen Klopp: tốc độ, mạnh mẽ, điên cuồng, xúc cảm, ngẩn ngơ, tiếc nuối, dư âm, hồi ức.
Và Klopp đã ra đi mà chưa có truyền nhân nào cho chúng ta.
16 năm từ ngày Klopp đến với Dortmund, 13 năm kể từ khi ông khiến cả thế giới “thất kinh táng đởm” khi hạ gục Real Madrid 4-1 để vào chung kết Champions League 2012/13. 10 năm từ khi ông đến Liverpool và gây dựng lại một đế chế điêu tàn. Gần 2 thập kỷ, người đàn ông với mái tóc vàng rực, râu ria lởm chởm, mũ lưỡi trai che bên trên đôi kính cận ấy tung hoành khắp chốn từ Đức sang Anh, giành hết tất cả mọi danh hiệu cao quý nhất, là người HLV hiếm hoi không có antifan.
Jose Mourinho khiến người ta điên cuồng vì yêu thích, và cũng bị ghét bỏ cùng cực. Pep Guardiola khiến người ta phải chối bỏ vì những hành động, lời nói đôi khi là “giả trân”, “ngụy quân tử”. Alex Ferguson, Marcelo Lippi… cũng bị không tránh khỏi yêu-ghét vì nhiều vấn đề ngoài luồng khác. Nhưng chưa thấy ai ghét Klopp cả. Vì ông điên cuồng đến chân thật như điệu nhạc rock metal.
Những người gào thét đó có tấm lòng thẳng tựa ruột ngựa chẳng phải che đậy. Cách Klopp cười trong thua trận lẫn chiến thắng, như ngây thơ và khờ dại vậy. Người ta cũng yêu ông bởi tài năng, bác học trong chiến thuật và đắc nhân tâm. Người ta kính phục vì ông đã đến Dortmund (chứ không phải Bayern Munich) để tạo nên một tập thể chiến thắng từ đống tro tàn (suýt phá sản cách đó 7 năm), giành 2 đĩa bạc Bundesliga, đào tạo ra những ngôi sao mới (rồi bị đồng tiền lấy mất đi). Ông đến Liverpool, đội bóng đã mất đi tinh thần và niềm kiêu hãnh sau nhiều năm thất bại liên tục.
Sau vài năm, ông phục hưng lại cho Liverpool một giá trị. Đem về phòng truyền thống Liverpool mọi danh hiệu từ Champions League, FA Cup, League Cup đến cả chức vô địch Ngoại Hạng Anh sau 30 năm đợi chờ mòn mỏi. Chưa kể bao nhiêu ngôi sao mới, những phát kiến chiến thuật mới được hình thành ở đất Anh.
Than ôi, có ai được như vậy đâu? Trước giờ có HLV nào đến 2 đội bóng đổ nát và biến nó thành 2 đế vương đâu cơ chứ? Bảo Klopp là HLV giỏi nhất trước giờ cũng có cơ sở chứ chẳng sai lắm đâu.
Bóng đá không còn ông, mất đi một phần di sản. Đối với nhiều người, hôm nay giống như ngày Queen nhìn Freddie Mercury ra đi.