Cũng giống như khi bạn đến xem một bộ phim. Phim đó đạo diễn có tên tuổi, tiền đầu tư cả trăm triệu, nhạc phim hết xảy, diễn viên sao số, vậy mà nó dở thì vẫn dở như thường. Lấy ví dụ như: Lone Ranger. Đề tài cao bồi đang "hot", anh Johnny Depp siêu sao trong làng diễn viên Hollywood, kết hợp với Armie Hammer đẹp trai cơ bụng 6 múi, đạo diễn Gore Verbinski làm loạt phim "Cướp biển" thành công vang dội. Thấy vậy có vẻ chưa "ép phê" mấy, nhà sản xuất thuê luôn siêu sao làm nhạc phim Hans Zimmer về cho trọn bộ. Kết quả? Vẫn là dưa bở, ế chỏng ế chơ. Mấy nhà phê bình bĩu môi: "Em năn nỉ anh Depp về đóng Cướp biển cho em nhờ".
Bóng đá cũng vậy đó. Một sân bóng hoành tráng, khán giả đến kín sân, cầu thủ ngôi sao, HLV tuyệt đỉnh. Nhưng bày biện là một chuyện, cục diện trên sân lại là một chuyện khác. Khi AC Milan gặp Juventus tại chung kết Champions League năm nào, phân nửa khán giả coi truyền hình ngủ gục. Số không ngủ còn lại thì 2/5 còn lại fan Juve, 2/5 fan Milan, 1/5 mất ngủ.
Các cuộc đối đầu giữa Arsenal và M.U luôn rất hấp dẫn
Cũng may là trong bóng đá có những cuộc thư hùng mà nghe đến tên một cái là ta có thể yên tâm là nó khó mà dở được. Ta có thể nói đến trận Arsenal - Man United, Milan - Inter, Paris S.G - Marseille, Boca Juniors - River Plate, Celtic - Rangers... Cầu thủ bước vào những trận cầu đỉnh cao này với tinh thần của Kinh Kha mang đao sang sông, quyết không lấy được đầu Tần Vương thì không trở về. Họ đá máu lửa, khán giả la hét sôm tụ, thỉnh thoảng cũng có những trận coi hơi mệt mỏi, nhưng tuyệt đại đa số là hay.
Những trận đấu ấy cũng giống như những bộ phim đã được đóng mác của các đạo diễn. Cứ thấy tên họ là người ta yên tâm là khó mà dở được. Làm một chút so sánh vớ vẩn, xin bạn đọc miễn trách: trận Milan - Inter là phim của Martin Scorsese, đậm mùi MAFIA, căng thẳng, mệt mỏi bởi những màn đấu trí nhưng... phê. Trận Arsenal - Man United đích thị là phim của Michael Bay, khói lửa mù trời, hào hứng từ đầu đến cuối. Trận Boca - River giống phim của Park Chan Wook, cực kỳ hay ho, nghẹt thở bất ngờ, nhưng... ít người coi (trận đấu ở Argentina ít truyền hình trực tiếp, phim của Park chiếu ở Hàn Quốc).
Từ nãy đến giờ vẫn chưa nói đến trận El Clasico sắp đá. Vậy thì so sánh nốt: đấy là phim của Christopher Nolan, ngôi sao ngập tràn, đạo diễn hết ý, khâu quảng bá khỏi chê, kịch bản xuất sắc và dựng phim thì tuyệt đỉnh. Phim của Nolan cũng như trận El Clasico là trường hợp duy nhất dám tự hào: không bao giờ dở, lúc nào cũng hay, xứng đáng với 2 chữ "bom tấn".
Bạn có biết sầu riêng bao ăn không. Bạn ra chợ mua, vô tư ăn thử, thấy dở thì trả lại, không lấy tiền. Trận El Clasico từ xưa đến nay chả bao giờ làm ai thất vọng, giống phim Nolan, giống sầu riêng bao ăn vậy. 23h ngày 26-10, Camp Nou chào đón thêm một trận đấu bao hay nữa!