Năm 2010, anh đầu quân cho đội hạng 3 FC Echichens ở Thụy Sỹ một thời gian ngắn cũng vì 2 thứ tình yêu ấy: đó là một địa điểm giúp anh có thể vừa chơi bóng đá vừa chơi trượt tuyết.
Nhưng Schumacher không yêu bóng đá theo kiểu của đám đông. Hãy tưởng tượng rằng bạn có hàng trăm triệu euro trong tài khoản, và đội bóng của bạn đang rất cần tiền để mua một ngôi sao. Có lẽ trong đầu nhiều CĐV đã từng mộng mơ về viễn cảnh đó: ta sẽ gửi cho họ vài triệu. Schumacher thì sao? Khi Cologne, đội bóng mà Michael là CĐV ruột đưa ra lời kêu gọi quyên góp để mua Lukas Podolski, thần tượng của họ, Schumi đã gửi cho đội bóng những... 1.000 euro. Số tiền đó chẳng khác nào tiền người thường mua rau.
Schumacher
Quan niệm về bóng đá của “Vua bóng phủi” Michael Schumacher không hướng tới sự ăn-thua của các đội bóng, cho dù trên đường đua thì anh nổi tiếng là một người háo thắng và bị rất nhiều người quy kết là thủ đoạn. Nó hướng tới cộng đồng.
Đó là một cách tiếp cận rất riêng về bóng đá, môn thể thao mà lịch sử tưởng như gắn liền với những cuộc tranh cãi, ẩu đả, chiến tranh, gắn liền với những người tìm chiến thắng bằng mọi giá. Có lẽ anh đã mệt với thứ đó trong công việc và muốn tìm chốn nghỉ ngơi trong bóng đá.
Nói đến chuyện có thể gạt đi sự hơn thua trong bóng đá để hướng tới cộng đồng, phải kể lại chuyện của Sir Alex Ferguson, một “người M.U” và tưởng như ghét cay ghét đắng Liverpool. Nhưng năm 89, khi thảm họa Hillsborough diễn ra, ông đã bí mật đến gửi tiền quyên góp cho nạn nhân, đặt hoa tại sân Anfield, nhưng yêu cầu BLĐ Liverpool không tiết lộ chuyện đó ra ngoài. Ở câu chuyện đó, cũng có chung một tinh thần với Schumi.
Yêu bóng đá mà gửi mớ rau cho đội nhà để mua ngôi sao, nhưng lại gửi cả gia tài cho UNICEF để giúp đỡ trẻ em – một cách yêu bóng đá rất đặc biệt.