MỘT CƠ THỂ MỤC RUỖNG
Samir Nasri là tâm điểm chỉ trích ở trận gặp Ukraine vì màn trình diễn tồi tệ. Nhưng đừng ngạc nhiên nếu cuối tuần này, tiền vệ của Man City lột xác hoàn toàn với phong độ thuyết phục trước Tottenham. Evra, Ribery hay Benzema cũng như vậy cả thôi. Họ chỉ là chính họ khi đá cho CLB chứ không phải tại ĐT Pháp, nơi mà sự hy sinh, khát khao cống hiến và tinh thần đoàn kết luôn là những điều xa xỉ.
Thế nên trước trận gặp Ukraine, Deschamps mới lên tiếng kêu gọi “tình đoàn kết thiêng liêng” tại ĐT Pháp. Đổi lại là thất bại 0-2 đầy bạc nhược. “Thật khôi hài với tình đoàn kết của Deschamps”, cựu tuyển thủ Jean Michel Larque mỉa mai trên tờ Le Parisien. Đúng là khôi hài vì Les Bleus những năm gần đây giống một gánh xiếc hơn là một đội bóng. Từ vụ đình công Knysna 2010, màn nổi loạn tại EURO 2012, rồi những tranh chấp tiền thưởng, hay mới nhất là việc Evra chửi tung trời trên mặt báo chỉ vì bị đàn anh Lizarazu phê phán. Quá nhiều scandal, mô tả bản chất của ĐT Pháp khác rất xa với lời kêu gọi của Deschamps . Đó là một đội bóng mục ruỗng ngay từ trong đầu các cầu thủ, những kẻ được nuông chiều và sẵn sàng bôi bẩn màu cờ sắc áo.
Trong một bầu không khí vẩn đục, dễ hiểu vì sao Pháp chưa bao giờ chơi đúng với đẳng cấp của những ngôi sao mà họ có. Kể từ sau World Cup 2006, Pháp chưa từng thắng được đội nào trong Top 20 trên BXH của FIFA tại các giải đấu chính thức. Đó là sự khác biệt với thế hệ Zinedine Zidane, mặc dù từng gặp thất bại tại World Cup 2002 và EURO 2004 nhưng sự đồng lòng của một tập thể thấu hiểu nhau đã giúp họ vào tới chung kết World Cup 2006. Trong khi đó thế hệ hậu bối của Zizou đã trượt dài kể từ EURO 2008 cho tới nay.
NÁT TỪ TRÊN NÁT XUỐNG
Tất nhiên, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu các cầu thủ. Từ Raymond Domenech cho tới Laurent Blanc và giờ là Didier Deschamps đều chưa làm tốt nhiệm vụ HLV trưởng. Họ gần như bất lực trong việc cố kết các cầu thủ thành một khối cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Sự bất lực cũng có ở LĐBĐ Pháp (FFF) khi quá nuông chiều lứa cầu thủ, điển hình như việc không dám ra án phạt với Evra (vụ chửi Lizarazu). Còn Noel Le Graet, người có trách nhiệm cao nhất, thì cố giữ Deschamps bằng mọi giá chỉ để bảo toàn chiếc ghế chủ tịch FFF mà ông từng giành được tháng 6/2011, nhờ bữa ăn tối bí mật với 20 chủ tịch CLB Ligue 1 đêm trước cuộc bầu cử. Hồi tháng 9 vừa rồi, Hiệp hội các nhà đại diện thể thao Pháp đã công khai yêu cầu Le Graet từ chức vì thói chuyên quyền và quản lý yếu kém, dẫn đến hậu quả là thành tích ngày càng xuống dốc của ĐT Pháp. Song thực ra Le Graet vẫn vững như bàn thạch trong nhiệm kỳ tới 2016. Rất khó chờ đợi một cuộc cách mạng tại ĐT Pháp khi cơ quan đầu não vẫn còn “ung nhọt”.
Điều may mắn cho ĐT Pháp là họ vẫn còn nền bóng đá trẻ cực tốt, khi đội U20 của lứa cầu thủ 1993 vừa lên ngôi vô địch thế giới. Người Pháp có quyền hy vọng một tương lai tươi sáng cho Les Bleus nhưng để thành hiện thực thì cần phải có những thay đổi mang tính bản lề. Nên nhớ, lứa 1987 của Nasri, Benzema , Ben Arfa sau khi vô địch U17 châu Âu 2004 cũng từng được đặt kỳ vọng lớn lao. Nhưng bây giờ họ cũng chỉ là thành phần của một đội Pháp bệ rạc. Thế hệ 1993 của Kondogbia, Pogba không thể trượt theo vết xe đổ này.