Dân Ireland không dạy người Đức đá bóng, cũng không có ảnh hưởng gì lớn lao đến nền bóng đá nước này. Nhưng sự tích kể rằng sau Thế chiến 2, Ireland là đối thủ đầu tiên của Đức khi quay trở lại với sân chơi bóng đá quốc tế. Sau trận, theo thông lệ, hai đội tuyển đổi áo cho nhau. Hồi đó, nước Đức bị tàn phá nặng nề sau chiến tranh và rất nghèo, nên họ không có áo để thay. Trận sau đó, khi đi đá trên sân khách, Đức đã mặc luôn những chiếc áo của Ireland để đá. Và kể từ đó, họ lấy luôn màu áo xanh để “ôn cố tri tân”.
Cũng có người không chấp nhận câu chuyện này, khẳng định rằng Đức chỉ lấy màu áo của đội tuyển Ireland để ghi nhớ một dấu mốc, một đội bóng đã “dìu” họ quay trở lại với đấu trường quốc tế sau chiến tranh.
ĐT Đức
Nước Đức bây giờ đã là nền bóng đá phát triển bậc nhất châu Âu, với kinh tế hùng mạnh. Nhưng họ vẫn mặc áo xanh lá cây. Và chắc chắn là trong ý thức của mỗi cầu thủ hay con người Đức nói chung, vẫn ý thức rõ rằng tại sao họ mặc màu áo đó.
Nếu học theo người Đức, thì có lẽ rất nhiều đội bóng cần đổi màu áo sân khách. Ví dụ, màu áo vàng cũng sẽ rất hợp với đội tuyển Việt Nam: nó cũng là màu trên quốc kỳ, và nó sẽ nhắc chúng ta nhớ về thất bại tại SEA Games này, nơi ta bị loại bởi người Mã, để hướng tới một tương lai tốt hơn.
Tất nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ mông lung của người viết. Nhưng thực tế là vậy: những quãng thời gian cơ hàn và gian khổ, là thứ để nhớ đến và tìm động lực vươn lên, chứ không phải để lờ đi hay oán thán. Đổi màu áo hay không, người ta cũng cần ghi dấu trong lòng.
Ai cũng cần học thái độ “ghi dấu cơ hàn” của người Đức, dù là trong bóng đá hay trong cuộc sống.