Bóng Đá Plus trên MXH

Tự truyện “Tôi tư duy nghĩa là tôi chơi bóng” của Andrea Pirlo: Gạt lệ rời “ngôi nhà thân thương”
LÊ MINH (lược dịch) • 09:40 ngày 04/08/2014
Mở đầu cuốn tự truyện, Pirlo sẽ kể cho chúng ta về những ngày cuối cùng tại Milan, ngôi nhà mà anh đã có 10 năm gắn bó với biết bao vinh quang cũng như cay đắng.
    BĐ&CS: Trong thế giới bóng đá hiện đại, có thể nói tốc độ và thể lực là yếu tố tiên quyết để làm nên các ngôi sao. Thế nhưng có 1 người vẫn đi ngược lại cái nguyên lý tưởng như bất di bất dịch này. Đó chính là Andrea Pirlo, một trong những nghệ sỹ sân cỏ đích thực. Với lối chơi hào hoa từ tốn, khả năng điều tiết trận đấu điêu luyện cùng những pha sút phạt thần sầu, Pirlo vẫn đem đến nét khác lạ không lẫn vào đâu được. Bắt đầu từ số này, BĐ&CS xin khởi đăng cuốn tự truyện “Tôi tư duy nghĩa là tôi chơi bóng” của tiền vệ kỳ cựu người Italia.


    Tức giận vì bị đối xử theo kiểu vắt chanh bỏ vỏ, Pirlo (khi ấy 32 tuổi) quyết định đầu quân cho Juventus để chứng tỏ mình vẫn còn có thể thi đấu với phong độ đỉnh cao. Tuy vậy, tình cảm với Milan trong anh vẫn rất lớn mà bằng chứng là Pirlo đã từ chối lời mời sang đại kình địch cùng thành phố Inter.

    THỜI GIAN VỚI MILAN ĐÃ HẾT
    Một cây viết. Đẹp, cứ cho là vậy đi, nhưng vẫn chỉ là một cây viết. Một cây Cartier, sáng bóng, nặng hơn viết bi một chút và có logo Milan trên đấy. Nhưng vẫn chỉ là một cây viết. 

    Mực cây viết ấy màu xanh, xanh đậm cổ điển. Tôi nhìn cây viết, xoay nó như một đứa bé săm soi thứ đồ chơi trên tay mình, cố nhìn cây viết từ những góc độ khác, cố tìm kiếm những ẩn ý bên trong. Sau thời gian đánh vật với những suy nghĩ, tôi đã giải quyết được điều bí ẩn: đấy rốt cục chỉ là cây  viết mà thôi. 

    Rồi đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vì Chúa, chớ dùng nó mà ký với Juventus”. Adriano Galliani (phó CT Milan) chứ còn ai vào đây nữa. Ra là thế, ẩn ý gớm. 10 năm ở Milan của tôi đã kết thúc như thế đấy. Tôi nở một nụ cười, cố không buông ra một tiếng cười thật to và dài. 

    Tôi không muốn nỗi chán ghét Milan ngày càng lớn hơn. Cuộc gặp cuối cùng dù có chút nuối tiếc, nhưng cũng đành vậy. Gallaini và người đại diện Tullio Tinti của tôi cũng đồng ý như vậy.

    “Andrea, HLV Massmiliano Allegri của chúng ta bảo anh có thể ở lại, nhưng không còn được thi đấu trước hàng phòng ngự nữa. Ông ấy có một vai trò khác cho anh. Vẫn là tiền vệ thôi, nhưng chếch sang trái”. Ổn thôi. Nhưng vấn đề là tôi tin mình vẫn có thể chơi thứ bóng đá tốt nhất của mình ở vị trí ngay trước hàng thủ. Biển sâu cách mấy thì cá vẫn có thể sống. 


    “Dù cho cậu ngồi dự bị hay trên khán đài thì chúng ta vẫn có thể giành Scudetto. Anh rõ điều đó mà, Andrea, chiến lược cho mùa bóng mới của chúng ta đã thay đổi. Khi một cầu thủ ngoài 30, chúng tôi chỉ ký từng năm một thôi”. Ổn thôi. Nhưng vấn đề là tôi chưa từng thấy mình già, chưa bao giờ trong đời. Vậy mà lúc người ta cố thuyết phục là tôi đã hết thời. Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể vượt qua được lý do mà họ đưa ra. 

    “Cám ơn, nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận. Tôi nhận được một đề nghị từ Juventus, những 3 năm”, tôi đáp, thay cho lời từ chối dành cho Milan.  

    Tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề trong cuộc nói chuyện vào buổi chiều mùa Xuân năm 2011 ấy. Tôi muốn mình vẫn là cầu thủ quan trọng trong kế hoạch của CLB, chứ không phải một kẻ bên lề. Khi không được như thế, thời gian với Milan của tôi coi như đã hết. Tôi cần một thứ gì đó mới mẻ.

    RA ĐI ĐỂ TÌM CẢM XÚC MỚI
    Cái cảm giác chán nản ấy đã len lỏi vào tôi từ giữa mùa bóng trước đó. Tôi đến sân tập Milanello nhưng không còn muốn bước vào phòng thay quần áo nữa. Niềm ham thích tập luyện cũng không còn như trước. Mối quan hệ với tôi và mọi người vẫn tốt, với Allegri càng bình thường. Nhưng có thứ gì đấy đã thật sự thay đổi trong tôi. 

    Từ những bức tường bao quanh Milanello bao lâu nay vẫn bảo vệ tôi, giờ tôi bắt đầu nhìn thấy những vết nứt. Tự trong lòng tôi cần một sự thay đổi, buồng phổi tôi cần hít một bầu không khí mới và chính các CĐV cũng muốn nhìn thấy sự thay đổi. Sau quá nhiều năm vỗ tay cho tôi từ trên khán đài San Siro mỗi Chủ Nhật (và thứ Bảy, thứ Ba, thứ Tư...), chính họ cũng muốn thấy những gương mặt mới được in trong bộ sưu tập Panini, muốn nghe những câu chuyện mới.  

    Họ đã quá quen với những gì mà tôi làm được, những di chuyển của tôi, những sáng tạo của tôi, đến mức nó không còn mang đến những cảm xúc gì nữa. Với họ, và với cả chúng ta nữa, những gì phi thường mà đến quá nhiều rồi cũng sẽ trở nên bình thường. Suy nghĩ ấy làm tôi cảm thấy đau lòng.

    Tôi ngồi xuống với Alessandro Nesta, một người bạn, một người anh em, một đồng đội, một người cùng phòng. Đấy là người đã cùng tôi trải qua hàng nghìn chuyến phiêu lưu. Trong giờ nghỉ giữa hiệp của trò chơi Play Station tưởng như không bao giờ kết thúc của chúng tôi, tôi đã nói. “Sandro, tớ sẽ rời Milan”.

    Nesta tuyệt nhiên không tỏ ra bất ngờ. “Hơi tiếc khi nghe vậy, nhưng cậu đã có một quyết định đúng”.

    Sau gia đình, Nesta là người đầu tiên biết chuyện tôi sẽ rời Milan. Tôi chưa bao giờ giấu Nesta điều gì, kể cả những giọt nước mắt. Có những tuần lễ khó khăn hơn những tuần lễ khác và tôi đang đếm ngược thời gian để rời Milan. Nhưng không dễ một chút nào khi phải rời một nơi chốn mà bạn đã biết tường tận về nó, bao gồm cả những bí mật nhỏ nhất.


    SỰ TRI ÂN CUỐI CÙNG
    Milan như một thế giới thu nhỏ của riêng tôi, một thế giới luôn cho tôi nhiều hơn là đòi hỏi, một thế giới của đấy những cảm xúc. Vui thật nhiều, nhưng cũng không ít nỗi buồn, chua chát. 

    Nhưng sau tất cả, Milan dạy tôi một bài học vô giá trong đời: khóc là một việc tốt. Nước mắt là cách biểu hiệu rõ ràng nhất con người bạn, phơi bày những cảm xúc và sự thật không thể chối bỏ. Tôi không bao giờ nén những giọt nước mắt. Tôi cứ khóc và không hề xấu hổ khi làm việc ấy.

    Tấm thẻ lên máy bay của tôi đã đến, nhưng tấm thẻ trong lòng còn đến sớm hơn. Nó giống như một hành khách đã vào sân bay, nhưng vẫn dành 1 giây để ngoái nhìn tất cả, vẫy chào tạm biệt gia đình, bạn bè và cả những kẻ thù. Dù lúc ấy trong lòng mình có là gì đi nữa thì cũng phải bước đi, phải bỏ tất cả ở lại phía sau.

    Tôi gọi cho người đại diện mình hàng ngày, đặc biệt là trong thời gian mình bình phục chấn thương. Nhưng lần đầu tiên, cảm giác háo hức trở lại sân cỏ sau thời gian ngồi ngoài không còn nữa. Đứng trước hàng phòng ngự giờ là Massimo Ambrosini và Mark van Bommel, cảm giác như ngôi nhà thân thương của mình đã bị đột nhập bởi những người bạn của mình. Cảm giác không đến nỗi chua chát, nhưng vẫn buồn. 

    “Có tin gì tốt không vậy Tullio?”, tôi hỏi và câu trả lời luôn là “Có, nhiều là khác”. Không chỉ Juventus, nhiều CLB khác, kể cả Inter, cũng muốn có tôi. Một ngày nọ tôi nhận được cuộc điện thoại:

    - Andrea à, Leo đây.

    Bên kia điện thoại là Leonardo, khi ấy hãy là HLV của Inter.
    - A, chào Leo.
    - Mọi thứ xong rồi. Massimo Moratti đã bật đèn xanh, chúng ta có thể nói chuyện rồi.

    Rồi Leo nói mọi thứ tuyệt vời về Inter, về sự háo hức được bước vào mùa giải mới với tôi trong đội hình. Sau 10 năm ở Milan, trong đó có 9 năm tuyệt vời, Leo sẽ giúp tôi thích nghi nhanh chóng tại Inter. Nhưng cũng sau chừng ấy năm, đầu quân cho Inter sẽ là một sú sốc dành cho các tifosi Milan và họ không đáng bị như vậy.

    “Cám ơn Leo, nhưng tôi không thể. Đêm qua tôi đã ký với Juve mất rồi”.

    Tôi sẽ không bao giờ nói mình dùng cây viết nào để ký.

    “Cám ơn vì mọi thứ, Andrea”, Ngài Phó Chủ tịch và Giám đốc điều hành nói và buông mình xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc. Tôi nhìn quanh một vòng dù đã tường tận văn phòng của ông ấy như lòng bàn tay mình. Tôi từng có nhiều ký ức hạnh phúc trong căn phòng ấy, với những bản hợp đồng khác và những cây viết khác. Tôi dừng lại ở những tấm hình, những khoảnh khắc mang sức nặng lịch sử. Ai đó đã tháo những bức ảnh có tôi xuống. Không thành vấn đề.  
    (Còn nữa)

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay