Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 8)
14:22 ngày 01/11/2018
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ của tự truyện "Phía sau nụ cười" trước đọc TẠI ĐÂY

    CHƯƠNG TÁM: Thế giới ở Real Sociedad
    Mọi thứ đều được chuẩn bị rất khoa học. La Liga có giá trị rất riêng… Những cảm xúc luôn rất tuyệt vời. Trải nghiệm đầu tiên của tôi tại La Liga chính là vào gày 29/8/2010 khi Sociedad gặp Villarreal. Tôi ngồi dự bị, nhưng được tung vào sân thay cho Francisco Sutil, ít phút sau khi anh ghi bàn mở tỉ số. Hai tuần rưỡi sau, tôi được đá chính trong trận gặp Real Madrid. Đội bóng Hoàng gia ra sân với đội hình đúng tính chất giải ngân hà, gồm Cristiano Ronaldo, Iker Casillas, Pepe, Sergio Ramos, Marcelo, Mesut Oezil, Sami Khedira, Angel di Maria, Gonzalo Higuain và Karim Benzema. Thực sự, đây là một cảm xúc rất khó tả. Tuy nhiên, ghi bàn tại La Liga lại là thứ cảm xúc còn khó tả hơn thế nữa.

    Ngày 25/10/2010, ở vòng 8 giải VĐQG Tây Ban Nha, Sociedad tiếp Deportivo trên sân nhà trước hơn 20 ngàn CĐV. Kinh nghiệm của Joseba Llorente kết hợp với Raul Tamudo (cựu thủ quân Espanyol) đã mở tỉ số cho chúng tôi khi trận đấu mới trôi qua 15 phút. Trước trận đấu này, tôi đã thông báo cho người phụ trách truyền thông rằng cửa chiếc xe hơi quảng cáo không được đóng. “Bởi, nếu tôi ghi bàn, tôi sẽ lên xe”, tôi nói. Các đồng đội có mặt nhưng họ phì cười vì óc hài hước cỉa tôi, không ai tin tôi có thể ghi bàn. “Cậu lại quá lời rồi, họ nói. Cậu không ghi bàn được đâu. Nhưng, nếu cậu tự lăng xê mình, chúng tớ sẽ vào xe cùng cậu…”. Đến phút 70, Carlos Martinez chuyền bóng từ trung tâm vào cho tôi. Tôi đỡ bóng bằng đầu. Thủ môn của Deportivo bị đánh bại. 2-0 cho đạo quân xanh trắng – biệt danh của chúng tôi.

    Sau khi ghi bàn, như đã nói trước trận đấu, tôi ra dấu hiệu cho đồng đội theo tôi. Tôi nhảy qua hàng rào, tiến về chiếc xe hơi đang đặt trang trọng bên ngoài đường pitch, đoạn gần với đường chạy điền kinh. Tôi leo lên xe, rồi đặt tay lên vô lăng. Tôi làm y hệt như một quái xế, còn các đồng đội là hành khách. Ngay cả đội trưởng Xabi Prieto cũng ở đó. Tôi sẽ không thực hiện nó lần nào, nhưng tôi không hề nuối tiếc gì về cách ăn mừng ấy. Sau đó, tôi bị ăn thẻ vàng vì pha ăn mừng quá khích này và được cho ra nghỉ ở phút 82. 


    Mùa đầu tiên tại La Liga rất tuyệt vời: kỹ thuật hơn, nhanh hơn và tất nhiên ít khoảng trống hơn những gì tôi biết. Được bố trí chơi ở cánh trái, tôi đã thi đấu 34 trận tại La Liga, ghi 7 bàn trong đó có cú đúp vào lưới Gijon. Tôi cũng đã tỏa sáng khi gặp Hercules. Và David Trezeguet là nhà vô địch thế giới 1998 duy nhất mà tôi từng có cơ hội đối đầu. Đó là một sát thủ bẩm sinh, thực sự là con cáo trong vòng cấm, một phiên bản cần noi gương: David ghi 171 bàn cho Juventus, 34  bàn sau 71 trận khoác áo ĐT Pháp. Cả hai chúng tôi cùng ghi bàn. Tôi đã hỏi anh ấy đổi áo sau khi hiệp 1 kết thúc. Và Trezegol đã đưa cho tôi. Nhưng sau trận đấu, tôi chẳng còn tâm trí nào nữa. Bởi chúng tôi thua trận.
    Sự nghiệp của tôi bắt đầu phát triển. Tôi nhìn thấy ngày càng nhiều các em bé mang áo số 27 có tên Griezmann trên lưng ở dọc sân Anoeta. Công chúng cũng bắt đầu định hình về tôi. Tôi cảm thấy vui, phấn khích, được khích lệ, động viên. Mọi người đánh giá cao phong cách chơi bóng cũng như sự hài hước của tôi. Sociedad chỉ xếp hạng 15 La Liga. Một vị trí phù hợp cho một tân binh, nhưng không đủ để Martin Lasarte bảo vệ chiếc ghế của mình. Thực sự là phải chờ đến vòng đấu cuối cùng, chúng tôi mới trụ hạng thành công. Tôi rất biết ơn nhà cầm quân người Uruguay. Ông đã được thay thế bằng một HLV người Pháp, cựu thủ môn Philippe Montanier. Montanier đến Sociedad với người trợ lý trung thành của mình là Michel Troin.

    Ở mùa giải đầu tiên, Montanier giúp chúng tôi trụ hạng khi La Liga còn 3 vòng nữa khép lại. Chân sút số 1 của Sociedad là tân binh người Mexico, Carlos Vela. Anh chơi theo dạng cho mượn từ Arsenal. Về phần mình, tôi ghi 8 bàn và thực hiện 4 đường chuyền thành bàn. Tôi đã khởi đầu mùa giải rất ấn tượng bằng việc ghi bàn ngay ở vòng 2, khi chúng tôi chạm trán Barca của Messi, Xavi, Iniesta, Cesc Fabregas và David Villa. Hè 2012, tôi gia hạn hợp đồng 1 năm với CLB. Carlos Vela ở lại. Đội bóng cũng mua thêm một tiền vệ trái là Gonzalo Castro. Anh ấy từng vô địch Uruguay 3 lần và vừa chơi 5 mùa ở Mallorca. 

    Mọi thứ không phải kỳ diệu ngay tức khắc. Chúng tôi phải tới làm khách tại Camp Nou ngay ở vòng đầu tiên của La Liga. Chúng tôi thua 6/10 vòng đấu đầu tiên. Tôi bị chấn thương nhẹ. Rồi sau đó mọi thứ mới dần ổn định. Chúng tôi trở thành kẻ phá bĩnh, đối thủ đáng ghét, khó chơi trong con mắt của những gã khổng lồ. Sociedad đánh bại nhà vô địch La Liga tương lai Barca 3-2 trong những phút cuối, hạ gục Bilbao, Atletico, Sevilla rồi Valencia. Sau đó lại hòa Real Madrid 3-3 trong trận đấu mà tôi ghi bàn.


    Chúng tôi khiến người ta e ngại khi có chuỗi 15 trận bất bại. Thời gian này tôi ghi 5 bàn. Sociedad cán đích chung cuộc ở vị trí thứ 4 La Liga. Sociedad nhận được sự ngưỡng mộ của tất cả. Ở vòng đấu cuối, chúng tôi thắng Deportivo, đội bóng này phải xuống chơi giải hạng Hai ở mùa kế tiếp. Tôi ghi bàn duy nhất của trận đấu. Đó là một bàn thắng mang tính quyết định: Chúng tôi đủ điểm để vượt qua Valencia trên BXH và giành vé dự vòng sơ loại Champions League. Nhưng Philippe Montanier lại chọn Rennes, chứ không ở lại Sociedad mùa tiếp theo. 

    Tôi luôn đánh giá cao phương pháp huấn luyện của ông ấy, dựa trên tấn công, làm việc trong khu cấm địa và dứt điểm. Michel Troin, trợ lý của ông, thì thường xuyên chú ý đến tôi trên sân tập. Ông giúp tôi rèn luyện kỹ năng chơi đầu và đỡ bóng. Tôi nghĩ nhờ đó mà tôi tiến bộ và khéo léo hơn.

    Riêng Philippe, tôi phải nói rằng ông ấy rất đặc biệt. Ông đối xử với tôi như một người cha, chứ không đơn thuần là một người thầy. Chuyến bay đêm cùng U21 Pháp vào tháng 10/2012 của tôi và cách hành xử của ông là một trong những dẫn chứng tuyệt vời ấy. Khi tên của tôi được nhắc đến, ông đón tôi trong phòng làm việc riêng, rồi nói: “Nghe này con trai, ta biết những gì con làm là không đúng. Con sẽ bị trừng phạt ở ĐT Pháp và điều đó sẽ rất khó khăn. Nhưng con biết con là cầu thủ rất quan trọng với chúng ta. Và ta hoàn toàn tin tưởng ở con”.

    Tôi thực sự bất ngờ. Những lời nói của ông luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Ông không hề trách mắng, dù biết tôi vừa phạm phải một sai lầm ngu ngốc. Ông cố giúp tôi mỉm cười và lấy lại tinh thần. Philippe nói thêm: “Chuyện ở ĐT Pháp là chuyện ở ĐT Pháp. Còn đây là Sociedad. Ta muốn con thi đấu một trận thật xuất sắc cuối tuần này”. Tôi bước ra khỏi phòng ông ấy mà thấy lòng nhẹ hàng hơn rất nhiều lúc trước khi bước vào trong đó.


    Sociedad đã cứu vãn tôi. Philippe đặt tôi trong một chiếc hộp, tránh xa mọi thị phi trong thời gian đó. Tôi cố gắng tập luyện và đem lại hình ảnh khác của mình. Philippe không dồn tôi vào đường cùng. Trái lại, ông tạo cơ hội để tôi chuộc lại lỗi lầm. Tôi đã làm tất cả để đáp lại niềm tin của Philippe bằng cách ghi 10 bàn ở giải VĐQG. Tôi không phải học trò cưng của ông ấy, tôi cũng không lợi dụng việc chúng tôi cùng là người Pháp. Nhưng ông ấy tin ở tôi, đã khẳng định với tôi rằng nếu đạt phong độ tốt, tôi vẫn được ra sân và nhiệm vụ của tôi là giành chiến thắng.

    Không khí toàn đội thật là tuyệt vời. Mọi người ai cũng vui mừng, phấn khởi và trò chuyện thật nhiều. Không nghi ngờ gì, 2012/13 là mùa giải tuyệt vời mà chính tôi chỉ về đích sau Barca và 2 đội bóng thành Madrid.
    Tham dự Champions League luôn là giấc mơ của đời tôi. Montanier đã trở về vùng Bretagne nước Pháp để dẫn dắt Rennes cùng Michel Troin. Chủ tịch Sociedad là Jokin Aperribay đã giao đội bóng cho một trợ lý khác của Montanier là Jagoba Arrasata mới chỉ 35 tuổi.

    Giống như định mệnh vậy. Tôi bước vào sự chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên của mình tại Champions League. Và đối thủ là Lyon, đội bóng giành vị trí thứ 3 của Ligue 1. Lyon nằm cách Mâcon 70km. Lyon là đội bóng không tin tưởng ở tôi. Tôi 22 tuổi. Và trận đấu tại sân Gerland này sẽ thay đổi quan điểm của những người có thể trước đây từng muốn có tôi. Nếu như tôi được biết đến tại La Liga khi đã chơi hơn 100 trận chuyên nghiệp, thì ở Pháp, tôi vẫn vô danh.
    Ngày 20/8/2013, trận lượt đi vòng play-off tranh vé dự vòng bảng. Trước khi đi, tôi đã nhớ lại những tháng ngày còn là một cậu bé cùng bố tới Gerland xem những Sonny Anderson, Juninho và nhiều cầu thủ Lyon khác thi đấu. Tôi không muốn mình bỏ lỡ cơ hội này. Chúng tôi chơi nhanh ngay từ đầu trước Lyon. Phút thứ 17, Carlos Vela thoát xuống phá bẫy việt vị, đi bóng dọc hành lang trái và chuyền bóng ra phía ngoài. Một bóng áo đen, tóc vàng đang chạy tới. Tôi tung người lên không trung thực hiện cú “xe đạp chổng ngược”. Anthony Lopes không thể làm gì. Tôi đã chơi bóng y hệt như khi chơi ngoài phố với các bạn, không suy tính điều gì. Tôi sung sướng, vui mừng tột độ. Bàn thắng này là một cú hích tinh thần cực lớn và ảnh hưởng tới sự nghiệp thi đấu của tôi sau này. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày tôi mắc sai lầm ở U21 Pháp, người dân Mâcon kéo đến chỉ trích bố tôi thậm tệ vì đã không dạy dỗ tôi nên người. Rất nhiều người trong số họ đã muốn tôi thi đấu thật tệ tại Gerland. Nhưng họ không có may mắn để chứng kiến điều đó… Khi tôi “cắt kéo” ghi bàn, tôi đã hướng về phía bố mẹ tôi: Tôi biết họ đang ngồi trên khán đài đó và lặng lẽ khóc vì đứa con nhỏ bé ngày nào đã trưởng thành. Tôi muốn ăn mừng bàn thắng này với bố mẹ. Tôi cũng nhảy trong vòng tay của Carlos Vela để cám ơn anh ấy đã tung ra đường chuyền tuyệt diệu ấy.



    Nếu xem lại cách tôi ăn mừng sau bàn thắng, bạn sẽ thấy tôi hạnh phúc đến nhường nào. Ghi bàn tại Gerland, trước những người thân yêu nhất của mình, thực sự khiến tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Ngoài ra, trong hiệp 2, pha phối hợp một chạm giữa tôi, Vela và Haris Seferovic đem đến bàn thắng ấn định chiến thắng 2-0 cho Sociedad. Đáng tiếc cho Alex Lacazette và Clement Genier, những người đã cùng tôi giành chức vô địch châu Âu cùng U19 Pháp. Vé vào vòng bảng vẫn chưa có nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Chúng tôi còn một trận trên sân nhà, sau khi đã dẫn 2-0 ở lượt đi. Rồi tôi được mời phỏng vấn trên BeIn Sports, kể lại bàn thắng của mình, ngay dưới mắt bình luận viên Sonny Anderson,…

    Trở lại Saint-Sebastien trong trận lượt về 8 ngày sau đó, Sociedad tiếp tục khẳng định sự vượt trội bằng chiến thắng 2-0. Chúng tôi chính thức có vé dự vòng bảng Champions League. Chỉ cần nghĩ đến bản nhạc hiệu nổi tiếng của Cúp C1 là tôi đã nổi da gà và hồi hộp rồi. Khi bốc thăm vòng bảng, chúng tôi rơi vào bảng đấu khá cân bằng, nhưng Man United là ứng viên nặng ký nhất. Vòng bảng Champions League chính thức khởi tranh vào tháng 9 bằng trận đấu với Shakhtar Donetsk của Ukraine. Đó là một đội bóng rất chắc chắn với đội trưởng người Croatia Darijo Srna và nhiều tên tuổi lớn như các cầu thủ Brazil Luiz Andriano, Ferrnando, Douglas Costa hay Alex Teixeira. Trong lần trở lại sân khấu châu Âu này, chúng tôi muốn làm những điều tốt nhất.

    Về lối chơi, chúng tôi luôn kiểm soát bóng tối đa và tạo ra rất nhiều cơ hội trong mỗi trận. Chỉ sau 3 phút, tôi đã có cơ hội ghi bàn. Carlos Vela kiến tạo cho tôi. Rồi sau đó, Ruben Pardo và xả Xabi Prieto cũng có cơ hội. Nhưng chúng tôi đều bỏ lỡ. Tệ hơn, tiền đạo của họ là Alex Teixeira đã ghi cú đúp để thắng Sociedad ngay tại Anoeta…

    Tôi đã khám phá Champions League với những ngôi sao lung linh trong mắt, với trái bóng đặc biệt, âm nhạc tuyệt diệu và những em bé giữa vòng tròn trung tâm đang cầm cờ lớn biểu trưng của giải đấu cũng như quốc kỳ các quốc gia có đội bóng tham dự. Cho đến tận bây giờ, sau hàng chục trận đấu tại Champions League, tôi vẫn cảm thấy đặc biệt. Niềm vui không ngừng đến. Cảm xúc liên tục thay đổi. Đó vẫn là một giấc mơ.

    Sau thất bại trước Shakhtar Donetsk, chúng tôi hiểu rằng nếu thua tiếp trận đấu tại BayArena trước Leverkusen, cánh cửa vượt qua vòng bảng sẽ khép lại. Dưới con mắt theo dõi của HLV trưởng ĐT Đức Joachim Loew, thủ quân của Leverkusen Simon Rolfes ghi bàn mở tỷ số ở phút bù giờ hiệp 1. Vela san bằng tỉ số cho Sociedad sau khi hiệp 2 bắt đầu 6 phút từ chấm phạt đền. Chúng tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có điểm số đầu tiên. Nhưng thời gian bù giờ lại khiến chúng tôi đau đớn. Sau khi vào sân chừng 6 phút, Jens Hegeler sút phạt đẹp mắt, mang về chiến thắng cho Leverkesen. 0 điểm sau 2 lượt trận.

    Tiếp theo, Man United đón tiếp chúng tôi tại Old Trafford ở lượt trận thứ 3. Với tôi, Nhà hát của những giấc mơ là sân bóng đẹp nhất thế giới. Một sự kỳ diệu, nó giống hệt cảm giác của tôi với sân Velodrome ở Marseille. Tôi yêu mọi thứ ở đây: Không khí rực lửa, kiến trúc sân, những cảm xúc trải qua trên sân cỏ. Mọi thứ thật tuyệt vời. Patrice Evra là đội trưởng, trong khung gỗ là David de Gea, rồi Wayne Rooney, Michael Carrick, Nani và cả Ryan Giggs, đã 39 tuổi, còn già hơn HLV của chúng tôi tới 4 tuổi!



    Chúng tôi mất kiểm soát ngay từ khi trận đấu vừa bắt đầu. Ở phút thứ 2, từ pha đi bóng lắt léo của Rooney, anh sút bóng bật cột dọc bật ra đến sát vị trí của Javier Hernandez, nhưng Inigo Martinez đã đá phản lưới nhà. M.U đã tra tấn thể lực chúng tôi. Tất cả đều diễn ra quá thần tốc. Tuy nhiên, chúng tôi có một cơ hội tuyệt vời để quân bình tỉ số. Từ một quả đá phạt trực tiếp, tôi đã sút bóng liếm xà. Thất bại thứ 3 liên tiếp.

    15 ngày sau, ngày 6/11/2013, chúng tôi tiếp M.U trên sân nhà ở trận lượt về. Sociedad kiểm soát bóng và lấn lướt thế trận, Robin van Persie đá hỏng pennaty, Marouane Fellaini bị thẻ đỏ. Kết quả cuối cùng là 0-0 khiến chúng tôi không hài lòng. Thảm bại 0-4 tại Shakhtar Donetsk buộc chúng tôi phải nói lời tạm biệt Champions League. Man United và Leverkusen đi tiếp; Shakhtar Donetsk có vé xuống chơi ở Cúp UEFA. Chúng tôi quá khó khăn ở Champions League. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, tôi không quá buồn. Tôi đã học được những bài học quý.

    Cuộc sống hàng ngày lại trở về La Liga. Mùa thứ ba liên tiếp tại giải đấu cao nhất Tây Ban Nha, tôi luôn được xếp đá cánh trái và một vị trí chính thức không phải bàn cãi. Tôi liên tục ghi bàn vào lưới Sevilla, Valencia, Almeria, Valladolid. Đến trước tháng 12, tôi đã có 11 bàn sau 15 trận. Tính trong cả năm 2013, tôi đã ghi 18 bàn, cao nhất cho một chân sút người Pháp, hơn cả Karim Benzema và Andre-Pierre Gignac. Trong những ngày này, án phạt treo giò ở tất cả các ĐT Pháp của tôi đã hết, tôi sẽ lại được khoác áo Les Bleus. Và tôi luôn tin như vậy, để tiếp tục phấn đấu, nỗ lực và tu dưỡng. 

    Năm 2014 cũng khởi đầu như trong mơ. Tôi lập cú đúp vào lưới Elche rồi ghi bàn trong chiến thắng trước Barcelona. Phần thưởng lớn nhất là HLV Didier Deschamps đã triệu tập tôi lần đầu vào ĐT Pháp cho trận đấu với Hà Lan vào tháng 3. Sociedad kết thúc La Liga với vị trí thứ 7, đồng nghĩa với một tấm vé dự Europa League. Không có gì bất ngờ, Cristiano Ronaldo là vua phá lưới La Liga với 31 bàn, hơn Lionel Messi 3 bàn và Diego Costa 4 bàn. Tôi cũng có 16 bàn ở mùa này. 

    Lúc này tôi cảm thấy mình cần phải thay đổi và có một chuyến phiêu lưu mới. Sau khi được khoác áo Les Bleus, tôi càng ý thức được việc đầu quân cho một đội bóng tên tuổi quan trọng thế nào. Hợp đồng với Sociedad của tôi sẽ đáo hạn vào tháng 6/2015 và tôi muốn chia tay CLB ngay trong hè 2014. Nhưng mọi thương lượng sẽ chỉ bắt đầu sau World Cup tại Brazil. 

    Atletico vừa vô địch La Liga và giành ngôi Á quân Champions League. Họ mất Diego Costa vào tay Chelsea và giờ muốn có tôi. Họ sẵn sàng chi đậm để có sự phục phục vụ của tôi. Rời xứ Basque là quyết định rất khó khăn với tôi. Vì nơi đây đã tạo dựng tên tuổi, đặt nền móng cho tôi tất cả. Với công chúng, tôi như con của họ vậy. Tôi biết những gì mình đang có là nhờ Sociedad và tôi luôn biết ơn về điều đó. Tôi giống như một sự kết nối, là chân sút tốt nhất của đội bóng, là người bán được áo đấu nhiều nhất và một phần nào đó như một biểu tượng của CLB.

    Nhưng tôi không ra đi như một tên trộm. CLB đã thu về 30 triệu euro. Tôi trở thành bản hợp đồng đắt giá thứ 2 Atletico, sau Radamel Falcao (Atletico phải chi 40 triệu euro để mua anh về từ Porto hè 2011 và hè 2013 thì bán cho Monaco với giá 60 triệu euro). Tất nhiên khi CLB thông báo tôi ra đi, các CĐV đã từ chối để tôi đi. Tôi không đáng phải chịu bất cứ lời nguyền rủa nào từ các CĐV sau những gì đã cống hiến. Nhưng họ đã xem vụ chuyển nhượng của tôi như một sự phản bội. NGoài ra, tháng 11/2014 khi tôi trở lại sân Anoeta trong màu áo Atletico, mọi thứ thật tồi tệ. Tôi không chỉ nói đến thất bại, mà là thái độ của các CĐV. Tôi bị la ó, huýt sáo, chửi rủa suốt thời gian có mặt trên sân.


    Tôi biết mình sẽ không được chào đón bằng hoa bằng cờ, bằng những tiếng vỗ tay. Tôi cũng chắc chắn nếu ghi bàn, tôi sẽ không ăn mừng. Nhưng một số người vẫn hát hò, đặt lời bài hát và muốn tôi… phải chết! Những tiếng “Griezmann chết đi” cứ liên tục vang lên. Tôi đã không hiểu tại sao họ đối xử với mình như vậy. Còn bố mẹ tôi trên khán đài nữa. Chắc chắn họ rất đau lòng, hoảng sợ. Bầu không khí thật đáng sợ và nặng nề. Trong suốt 2 tuần liền sao đó, tôi bị căng thẳng, lo lắng và suy sụp. Rất may, Atletico đã khích lệ tôi, động viên và luôn ở bên tôi để mọi thứ dần trở lại thăng bằng.

    Cuối tháng 7/2014, vào một ngày Chủ nhật đẹp trời, tôi đã ký hợp đồng 6 năm và sẽ được chính thức ra mắt vào thứ Ba sau đó. Tôi dành cả ngày thứ Hai để đến từ biệt các thành viên của Sociedad. Tôi muốn tổ chức một buổi họp báo để cảm ơn tất cả mọi người, và đặc biệt các CĐV. Sociedad đã từ chối. Chủ tịch CLB sợ các CĐV sẽ phản ứng tồi tệ và không muốn có những điều tồi tệ xảy đến. Tôi đã không nghe và lập tức đi ngay. Tôi không muốn cứ im ỉm mà đi. Tôi xứng đáng ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu, thẳng thắn chào tạm biệt những người đã tin tưởng tôi, muốn bắt tay từng đồng đội lần cuối. Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các nhà báo địa phương, đội ngũ bác sỹ và cầu thủ. Tóm lại là tất cả mọi người.

    Chỉ có điều tôi không thể tạm biệt các CĐV. Và tôi đã gửi tới họ một tâm thư cảm ơn bằng cả tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha trên facebook, twitter và instagram. 
    “Khi mới đến đây, tôi vẫn còn là một cậu nhóc và chính các bạn đã mở rộng cánh cửa đón chào tôi như một thành viên trong gia đình. Các bạn là những người đầu tiên và duy nhất trao cho tôi niềm tin của các bạn. Sự khởi đầu của tôi không hề đơn giản, nhưng nhờ những năm tháng miệt mài tập luyện, trôi rèn, và cả những hy sinh mất mát, cuối cùng tôi cũng được thừa nhận. Nhờ sự ủng hộ vô điều kiện của các bạn, tôi đã thành công được chơi ở La Liga. Hôm nay, tôi xin cảm ơn các bạn về tất cả, vì đã giúp tôi khôn lớn, dạy tôi tất cả mọi điều và đã thực hiện được giấc mơ của đời tôi, đó là sống với niềm đa mê trái bóng tròn. Tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn. Tôi cũng cảm ơn tất cả những HLV đã tin tưởng và khích lệ tôi. Cảm ơn tất cả các thành viên trong ban huấn luyện, đội ngũ y bác sỹ. Cảm ơn các nhà báo. Cảm ơn các đồng đội và những người bạn đã giúp tôi luôn vững tin vào con đường mình đã lựa chọn. Chặng đường ấy chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi đã đi qua là nhờ đôi ban tay dang rộng, trái tim chân thành, ấm áp của tất cả các bạn. Và một lần nữa, tôi cảm ơn tất cả các CĐV, những người đã luôn ủng hộ tôi mỗi ngày. Sau khi đã hoàn thành mọi giấc mơ nhờ CLB, như chơi ở La Liga, ở Champions League, tôi cần có một thử thách mới, những khó khăn mới cần đối mặt. Và Atletico đã cho tôi cơ hội này. Đó là một cơ hội mà tôi muốn nắm bắt, mà tôi không thể từ chối. Vâng, tôi sẽ không còn khoác chiếc áo sọc xanh trắng tuyệt diệu này nữa, tôi sẽ không còn sống ở Saint-Sebastien nữa, nhưng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên tất cả những gì mà tôi đã từng sống ở đây. Thành thật cảm ơn từng lời khuyến khích, động viên của các bạn”.

    Đó là những gì tận đáy lòng tôi. Tôi đến đây khi chưa tới 14 tuổi, đã thi đấu 5 mùa ở đội 1, ghi 53 bàn thắng trong 202 trận. 9 năm ở xứ Basque không phải là điều có thể nói qua chỉ bằng một vài trang viết. Đó là cả một hành trình có đủ mọi đắng cay ngọt bùi. Tạm biệt và cảm ơn thế giới Sociedad của tôi. Bạn luôn ở trong tim tôi.
    Minh Hạnh (lược dịch) • 14:22 ngày 01/11/2018

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay