Bóng Đá Plus trên MXH

Tiền đạo Nguyễn Anh Đức (B.BD): “Tôi mặc kệ ai nói gì…”
Nguyên Khôi (ghi) • 15:43 ngày 03/12/2015
“Tôi thấy việc người ta nói về mình là chuyện hết sức bình thường, giống như miêng lưỡi thế gian. Thế nên tôi mặc kệ. Điều cần nhất là tập trung thực hiện cho tốt phần việc của mình thì việc gì đến ắt cũng sẽ đến”. Thẳng thắn, cởi mở là những gì phóng viên BĐ&CS ghi nhận trong cuộc trò chuyện với Anh Đức.
    “CHẤP GÌ MIỆNG LƯỠI THẾ GIAN”
    - Chào Anh Đức, chúng ta sẽ nói gì trước, nghề nghiệp, cuộc sống, bản thân, gia đình hay bạn bè?
    + Tôi là cầu thủ bóng đá, thế nên, hợp lý nhất là trước hết hãy nói về bóng đá.

    - Cơ duyên nào đưa anh đến với bóng đá để rồi gắn chặt cho đến tận bây giờ?
    + Như mọi đứa trẻ, bóng đá thường là trò chơi, đam mê không gì bằng, tôi đến với bóng đá kiểu bình thường như thế. Song, từ yêu thích và trụ lại được cho đến ngày hôm nay là cả một hành trình mà không dễ gì thực hiện được.

    - Trong sự nghiệp, có những kỷ niệm nào làm cho anh nhớ nhất?
    + Rất nhiều, nhưng nhớ và xem như bước ngoặt trong sự nghiệp của mình, có lẽ đó là lần được gọi vào ĐT U18 Việt Nam để tham dự giải vô địch U18 Đông Nam Á vào năm 2003. Bởi mình là một cầu thủ vừa mới ra ràng nhưng lại được lên Tuyển thi đấu ở một giải chính thức cấp khu vực thì không gì vinh dự và hạnh phúc bằng.

    - Thế còn những lần được triệu tập lên ĐT U20, U23 rồi ĐTQG thì sao, không lẽ không có gì để đọng lại trong anh?
    + Có chứ, thậm chí là nhiều. Nhưng tôi không muốn nhắc lại, bởi chuyện gì xảy ra rồi hãy để cho nó qua. Sau bước ngoặt U18 Việt Nam và tiếp tục khẳng định mình trong màu áo ĐT U20 Việt Nam tại giải vô địch Đông Nam Á, dường như tôi thấy mình không có duyên lắm trong những lần lên Tuyển sau này ở ĐT U23 và ĐTQG. Đã thế lại còn vướng vào những chuyện không hay, khiến cho người ta nghĩ khác về mình. Bởi thế tôi chẳng muốn nhắc lại để làm gì.


    - Nhưng “không có lửa sao có khói”?
    + Tôi là người như thế nào, sống, sinh hoạt và tập luyện ra sao khi lên Tuyển, chắc có lẽ BHL, đồng đội ai cũng biết. Thú thật, tôi không dám nhận mình là số 1, nhưng dám tự hào vỗ ngực khó có thể ai hơn được mình, về tính chuyên nghiệp trong tập luyện và sinh hoạt. 

    Bởi thế, tôi rất khó chịu và chẳng hiểu nổi tại sao người ta lại nói tôi thiếu khát vọng hay không nghiêm túc này nọ. Song, nhìn nhận lại vấn đề, tôi thấy hết sức bình thường, giống như miệng lưỡi thế gian thôi nên để ý làm gì. Thế nên tôi mặc kệ. Điều cần nhất là tập trung, chuyên tâm thực hiện cho tốt phần việc của mình thì việc gì đến ắt cũng sẽ đến.

    “TÔI KHÔNG PHẢI THẰNG NGU XUẨN”
    - Có ý kiến cho rằng vì Anh Đức là một “tỷ phú đi đá bóng” nên chẳng màng gì đến chuyện cố gắng hay khát vọng bay cao?
    + Những ai nghĩ như thế thì càng chưa biết gì về tôi. Tôi phải thành thật như thế này, nếu không có bóng đá thì sẽ không có một Anh Đức như ngày hôm nay. Thế nên, mang suy nghĩ ấy, tôi khác nào thằng ngu xuẩn. Song, có một sự thật mà tôi buộc phải nói ra, như việc anh tập luyện chăm chỉ chưa chắc anh sẽ có được vị trí trong đội hình chính thức, thậm chí chỉ là cái tên trong danh sách đăng ký thi đấu mỗi trận. Bởi bóng đá có nguyên tắc và quy luật riêng của nó. Một mình bạn không thể chống chọi với cả một “ê kíp”, mà lại là một “ê kíp thân quen”.

    - Nãy giờ mải nói chuyện bóng đá mà quên không đề cập đến cuộc sống hiện tại, gia đình, người thân của anh như thế nào?
    + Tôi hiện tại có 2 con, một trai lớn 4 tuổi và con gái út 2 tuổi, vợ tôi ngoài việc trông coi 2 đứa nhỏ ra còn trực tiếp quản lý một nhà hàng tại thành phố Thủ Dầu Một và cùng tôi chăm lo cửa hàng thể thao, công ty sản xuất quần áo, dụng cụ, giày dép thể thao trên toàn quốc. 


    - Một chút chuyện riêng tư, anh có dự tính hướng con mình theo nghiệp bóng đá?
    + Không, bởi quan điểm của tôi là nếu đi theo con đường bóng đá thì cháu phải có tình yêu thật sự mãnh liệt với bóng đá. Còn bây giờ, tôi muốn con tôi phát triển một cách tự nhiên.

    - Anh Đức là một trong những cầu thủ có sự nghiệp vững chắc bậc nhất Việt Nam, thậm chí là giàu nhất trong giới quần đùi áo số và đâu là lý do, từ khi nào anh có ý định chuyển sang vừa đá bóng vừa kinh doanh như hiện tại?
    + Sự nghiệp vững chắc thì được chứ nói giàu nhất thì không dám. Bởi còn nhiều đồng đội khác ngon lành hơn mình. Về ý tưởng kinh doanh thì xuất phát từ năm 2008, lúc đầu nghĩ đơn giản mình là dân thể thao nên mở cửa hàng buôn bán quần áo, dụng cụ tập luyện thể thao để hướng dẫn, tư vấn cho người chơi thể thao, và cũng là cách để tạo công ăn việc làm cho người thân trong gia đình. Tuy nhiên, theo năm tháng thấy công việc thuận lợi nên hai vợ chồng mở rộng làm ăn và dần dà nâng cấp thêm như hiện nay.

    - Công việc nhiều như thế, vậy anh sắp xếp như thế nào cho chuyện tập luyện và thi đấu, thậm chí là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khi 2 năm liền đưa B.Bình Dương đoạt danh hiệu vô địch V.League và bản thân mình là “Cầu thủ xuất sắc nhất V.League”?
    + Ngoài sự hỗ trợ, giúp sức của người thân trong gia đình, nguyên tắc làm việc của tôi là không làm gì thì thôi, chứ một khi đã bắt tay vào việc thì phải hết sức tập trung và nghiêm túc. Những gì mà tôi và gia đình có được như hôm nay, chắc có lẽ cũng xuất phát từ đây.

    Siêu phẩm của Anh Đức vào lưới FLC Thanh Hóa
    Siêu phẩm của Anh Đức vào lưới FLC Thanh Hóa

    “KHÔNG BUỒN NẾU LẠI TRƯỢT QBV”
    - Anh nghĩ gì khi người ta gọi anh là “người hùng thầm lặng” ở B.Bình Dương và làm gì để có thể trụ vững trong đội hình toàn sao của đội nhà trong mấy mùa giải vừa qua?
    + Chắc có lẽ do tôi không ồn ào như những người khác nên người ta mới gọi thế. Tôi không cho rằng chuyện này là điều gì đó quá ghê gớm rồi cho phép mình này nọ. Bởi bóng đá khắc nghiệt và bạc bẽo lắm, hôm nay mình còn phong độ, đóng góp được thì người ta tung hô, chào đón, ngày mai không làm nên trò trống gì thì sẽ bị đạp xuống bùn ngay. Thế nên, tôi càng phải “tỉnh” với những lời tung hô như thế này.

    - Phong độ chói sáng như thế, anh có nghĩ rằng mình sẽ đoạt danh hiệu “Quả bóng Vàng” của mùa giải 2015?
    + Tôi không phải là người quyết định nên tôi không thể trả lời câu hỏi này. Song, cảm nghĩ của tôi là giành được danh hiệu này không phải là chuyện dễ. Như năm ngoái, dù tôi là người có thành tích tốt nhất trong số những cầu thủ được đề cử, nhưng cuối cùng lại trượt. Nhiều người hỏi tôi có buồn và cay đắng không, tôi nói luôn là chỉ tiếc thôi chứ buồn và cay đắng làm gì khi mà điều mình muốn là một chuyện, còn được hay không lại là chuyện khác.

    - Một câu hỏi cuối, anh dự tính lúc nào treo giày, khi mà năm nay đã chuẩn bị bước sang tuổi 31?
    + Cũng như trong cuộc sống, chúng ta không thể nói trước chuyện tương lai được nên tôi xin phép miễn đưa ra con số hay dấu mốc cụ thể, tôi chỉ muốn nói rằng, khi nào tôi càm thấy không chạy được nữa, kiểm soát và chuyền trái bóng không theo ý mình nữa thì dừng lại, thế thôi.

    - Xin cảm ơn anh về cuộc trao đổi! 
    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội