Hỡi các cầu thủ bóng đá!
Thường nghe,
Vua bóng đá Pele tung hoành thiên hạ, ghi hơn 1.000 bàn thắng, đoạt vĩnh viễn Cúp Jules Rimes. Maradona tuy thân hình lùn tịt nhưng tài năng vượt trời xanh, một “bàn tay của Chúa” kéo cả Argentina lên đỉnh cao Thế giới. Beckenbauer tiếng tăm vang dội, thủ vững như sơn, khét tiếng libero khắp gầm trời World Cup. Anh em nhà Laudrup, vốn kẻ vô danh, thế mà dám thách đố cả châu Âu để viết lên thiên hùng ca cổ tích Andersen.
Ngày xưa, những bậc tiền bối từng miệt mài luyện tập, đổ biết bao nước mắt mồ hôi mới trở thành tượng đài, huyền thoại, đời nào chẳng có. Giả sử, họ tập luyện, thi đấu không chuyên nghiệp thì cũng đến chết già trong xó nhà, sao có thể lưu danh cùng sử sách.
Các anh vốn thuộc dòng “quần đùi áo số”, ít hiểu sử xưa, nghe các tấm gương trên có lẽ cũng ù ù cạc cạc như vịt nghe nhạc thính phòng, Dê ta không trách. Thế nhưng, chắc hẳn các anh đều biết rõ những anh tài ta kể dưới đây.
Cristiano Ronaldo là ai mà hàng ngày hít đất hơn nghìn cái, giữ gìn thể lực như giữ con ngươi, dũng mãnh cùng Real Madrid đoạt cú Decima Champions League. Lionel Messi có tố chất gì mà cả đời không ham rượu chè, cờ bạc, trai gái, chỉ chăm chăm luyện tập hăng say, giành 4 Quả Bóng Vàng FIFA liên tiếp dễ như trở bàn tay.
Mourinho, vốn là kẻ tay mơ, song biết âm thầm tầm sư học đạo, lấy cần cù, thông minh bù kinh nghiệm, đánh Đông dẹp Bắc, khét tiếng gian hùng, là tướng giỏi thời loạn, là kẻ ngông thời bình. Pep Guardiola trói gà không chặt nhưng tay không tạo nghiệp bá, dẫn dắt hết Barcelona lẫn Bayern Munich nhất thống giang hồ.
Kiatisuk là người thế nào, lần đầu cầm ĐT Thái Lan, gạt bỏ công thần, đem quân trẻ dự AFF Suzuki Cup 2014, ấy thế mà vô địch ngay lập tức, khiến bao người phải ngả mũ, rạp người? Rồi những cầu thủ U19 Việt Nam thi đấu ra sao, mà suốt năm qua phải khiến người hâm mộ phát cuồng, khắp châu Á, châu Âu phải vạch bụng đề tên ghi nhớ, đề phòng chạm trán?
Huống chi,
Các anh sinh ra ở một đất nước mà bóng đá chính là môn thể thao số 1. Các anh đá thắng thì toàn dân vui, các anh thua thì hàng triệu người hâm mộ khóc. Chỉ cần các anh đá đẹp, đá thật là dân đã mến, đã thương; chưa cần nói đến chuyện đem về chức vô địch thì càng thấm thía lòng tự hào dân tộc.
Là cầu thủ bóng đá, các anh chưa đói đã có cơm ngon; cần áo thì có ngay áo xịn; lương ít thì sẽ được tăng lương; chuyển nhượng sẽ có phí lót tay “lộc lá”; đá thắng thì được thưởng nóng; có thành tích thì được tuyên dương; vào giải thì có chế độ đãi ngộ gấp mấy chục lần người lao động khác… Những cái đó có được do đâu nếu không nhờ người hâm mộ?
Ấy thế mà,
Bao năm nay, hễ tới giải là người hâm mộ lại tới bữa quên ăn, nửa đêm xếp hàng chờ mua vé trong cái rét căm căm; ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chấp nhận bỏ tiền triệu để phe “cắt cổ” để có tấm vé vào sân cổ vũ; chỉ mong được bay theo các anh để cổ vũ bên xứ người thì trăm thân này có bị đánh đập vì đám hooligan, nghìn thân này chịu bao gian khổ, họ vẫn cam lòng.
Thế nhưng, năm Giáp Ngọ mới qua, bữa thấy câu lạc bộ này dọa bỏ giải; mai đội bóng kia xuất hiện cầu thủ bán độ kiếm tiền phải ra tòa lĩnh án, hỏi các anh có thấy vui không? Rồi còn chuyện bạo lực sân cỏ, ra chân nhằm triệt hạ đối thủ, khiến đồng nghiệp phải lăn lộn trên sân, ôi thật đau lòng!
Tấm lòng của người hâm mộ bị các anh phụ bạc vẫn đau đáu khao khát vinh quang. Giọt nước mắt trên sân Mỹ Đình không dập tắt được niềm tin chiến thắng. Những ơn nghĩa đó, phải nghìn chiến thắng mới mong đền đáp, phải trăm Cúp Vàng mới xứng đáng tri ân.
Nhưng thôi,
Năm mới Ất Mùi đã tới, Dê ta có đôi lời hiệu triệu cánh cầu thủ bóng đá nước nhà:
Ta bảo thật, mọi cầu thủ bóng đá cần đẩy cao tinh thần chuyên nghiệp, cống hiến hết mình cho bóng đá đẹp, đừng giở trò “Treo đầu dê, bán thịt chó” mà uổng công người hâm mộ kỳ vọng ở các anh. Mặt khác, khi đó các anh cũng sẽ tự hủy hoại đi danh tiếng và sự nghiệp cầu thủ của chính mình.
Phải cần cù tập luyện, thức ngủ đúng giờ theo kỷ luật, không “Cà kê dê ngỗng”, mê mải rượu chè, cờ bạc, đi vũ trường hay chơi game thâu đêm suốt sáng mà tổn hại sức khỏe, để đến nỗi hễ ra sân là ngáo ngơ, lờ đờ đến độ “Máu bò cũng như tiết dê”.
Nên tuyệt đối bỏ thói “dê xồm” vốn thường trực với đời cầu thủ. Bả ái tình kia luôn rình rập chờ sập bẫy những gã “râu dê”. Cũng đừng ham “rượu nồng, dê béo, gái tơ” mà vùi thân trong tửu sắc. Khi đó, scandal chẳng phải từ trên trời rơi xuống, một phút “thả dê”, nghìn đời ân hận, sự nghiệp tiêu tan, lại mang tiếng “máu 35”.
Bóng đá là môn thể thao đồng đội, một cánh én lẻ loi chẳng kéo nổi mùa Xuân. Tính tập thể, đoàn kết phải đặt cao trên hết, chớ giở trò “Dê cỏn buồn sừng” cà khịa lẫn nhau. Càng phải nhớ lấy chuyện “Dê qua cầu” vì hiếu thắng mà 2 dê đều toi mạng.
Thế nên,
Nhân lúc đương sức trẻ trai hãy miệt mài tập luyện, mượn sức gió bẻ măng, “Tiện tay dắt dê”, tận dụng tốt mọi cơ hội để thể hiện tài năng thì mới có được ngày bước ra ánh sáng.
Làm sao để người người như Công Vinh, nhà nhà như Công Phượng, có thể đoạt Vàng SEA Games 2015, làm rạng danh bóng đá Việt Nam cho thỏa lòng ước mong của người hâm mộ. Đừng có, “Ruộng tốt bề bề, lấy dê cày ruộng”, trẻ ham hố chơi bời thì về già chỉ tủi nhục chìm đắm trong hối tiếc, lãng quên.
Khi đó,
Đường công danh, sự nghiệp của các anh đều rộng mở, tên tuổi được lưu sử sách nghìn năm, được tôn vinh là tấm gương cho các cầu thủ hậu thế soi chung. Được như thế, không chỉ các anh hạnh phúc mà cả gia đình và toàn xã hội đều được hưởng niềm vui chung đó. Mọi thứ đều rất rõ ràng, đâu phải mịt mù như trò “Bịt mắt bắt dê”.
Nọ, 3 chú Dê đã châu đầu trước ngõ, mừng câu “Tam Dương Khai Thái”
Kìa, 5 ông Phúc đã gõ cửa nhà hân hoan “Ngũ Phúc Lâm Môn”
Thời khắc chuyển giao đã đến, Ất Mùi thay Giáp Ngọ từ đây. Trong giây phút thiêng liêng, Dê ta cất cao lời truyền hịch để các anh thấu hiểu bụng ta, đặng cùng phấn đấu.
Ai nấy đều hay!
DÊ ẤT MÙI