Nhìn từ xa, mũi tên nhỏ bé và nhẹ nhàng chậm rãi bay tới hồng tâm theo một đường cong chứ không bao giờ là đường thẳng. Đương nhiên phải là như thế, vì mũi tên luôn bị lực hút của trái đất kéo xuống, lại chịu lực cản của không khí. Xạ thủ càng đáng khâm phục vì chi tiết mũi tên không thể bay theo đường thẳng (thế mới khó, bởi không thể nhắm vào một điểm cụ thể).
Trên nguyên tắc, phải bắn thế nào để mũi tên không hướng thẳng vào hồng tâm, nhưng cuối cùng nó lại cắm phập vào hồng tâm. Ngoài kỹ thuật và những toan tính đơn thuần, xạ thủ còn phải có một cảm giác đặc biệt để mũi tên bay như mong muốn.
Mũi tên đã thế, huống hồ quả bóng. Vì quả bóng to và tròn chứ không nhọn hoắt và thẳng như mũi tên, nên nó càng chịu tác động rất lớn từ lực hút của trái đất và lực cản của không khí. Với một lực sút có thể đưa quả bóng bay xa 100m trên lý thuyết thì trên thực tế, nó chỉ bay khoảng 60m.
Khi sút bằng má trong hoặc má ngoài của bàn chân, điểm tiếp xúc là một bên chứ không sút thẳng vào giữa quả bóng thì ngoài việc bay theo lực sút, tự thân quả bóng còn tự xoay quanh tâm của nó, do đã được tạo xoáy. Độ xoáy cùng với lực cản của không khí làm cho đường bóng uốn cong.
Toàn bộ nguyên lý của cú sút phạt trực tiếp nằm ở chỗ này. Nó giải thích vì sao quả bóng được sút qua khỏi tầm che chắn của hàng rào nhưng không bay thẳng lên khán đài hoặc ra ngoài cột dọc, mà lại lượn vào góc cao của khung thành.
Ngày xưa, chất lượng bóng và sân bãi còn kém, quả bóng thường trở nên ngày càng nặng hơn trong quá trình thi đấu (do thấm nước) trên quê hương bóng đá nói riêng cũng như các nước châu Âu nói chung.
Ở Nam Mỹ thì sân khô, trời nóng nên bóng nhẹ hơn. Kỹ thuật sút bóng theo quỹ đạo cong để ghi bàn từ tình huống “phạt hàng rào” ra đời và phổ biến tại Nam Mỹ trước châu Âu là vì vậy.