Khi vào đến sân vận động, chúng tôi sẽ có vài cuộc nói chuyện vô nghĩa trước khi tiến hành cá độ. Bất kỳ thứ gì cũng có thể mang ra cá cược được. Đứa nào có thể đá quả bóng xa nhất, đứa nào có thể ghi bàn từ giữa sân vào gôn trống. Rồi thi chạy 400 mét xem đứa nào về trước. Ban đầu là 2 đứa chạy cá với nhau, về sau mở rộng ra đám đứng xem.
Một ngày nọ, bọn nhà cái Jalan Besar thách bất kỳ đứa nào trong đám chúng tôi chạy 10 vòng quanh sân với thời gian dưới 20 phút. Chúng đâu có biết tôi từng là đứa rất mê điền kinh và chạy cũng rất cừ. Dù đã lâu không chạy, nhưng tôi thừa biết mình dư sức chạy 10 vòng trong 15 phút, nhưng tôi giả bộ cảm thấy không tự tin. Tôi biết sự tự tin sẽ giết chết cơ hội kiếm tiền của mình và càng tỏ ra rụt rè thì bọn đứng ngoài càng đổ tiền vào cửa tôi không thể chạy được.
Rồi tiếng còi vang lên, tôi chạy một lèo 10 vòng và bỏ túi 5.000 đô Sing ngon ở. Đấy là số tiền dễ dàng nhất tôi từng kiếm được mà không phải dàn xếp trận đấu. Những ngày ấy, tôi đã tiến hành dàn xếp các trận đấu thuộc giải vô địch Hội Doanh nhân và các giải nghiệp dư khác. Những khi thua sạch tiền, tôi lại đứng ra tự tổ chức một trận giao hữu, dàn xếp để gỡ lại.
Cá cược là một môn hồi hộp vì chiến thắng không bao giờ đảm bảo cả. Chính cái sự mong manh ấy mang lại cảm giác nghiện. Ngay cả khi tự mình đứng ra dàn xếp cũng không thể chắc ăn vì nó còn phụ thuộc vào thể hiện của những cầu thủ mà tôi không thể điều khiển.
Thông thường, tôi sẽ thuê sân vận động và mời bạn bè của mình tham gia trận đấu. Tôi lên kế hoạch chi tiết 3-4 giờ trước khi trận đấu diễn ra.
“OK, mình sẽ đá theo kịch bản này nhé,” tôi nói với các cầu thủ tỷ số mà mình mong muốn và phần chia của họ.
Thỉnh thoảng cũng có những thay đổi trong thời gian diễn ra trận đấu, tùy thuộc vào sự biến động của số tiền cược. Trong những trận đấu nghiệp dư, sân vận động không bố trí nhân viên an ninh nên tôi dễ dàng truyền thông điệp của mình đến các cầu thủ trong giờ nghỉ.
Trong khi đang dàn xếp những trận đấu địa phương, tôi song song cá cược trên những trận đấu chuyên nghiệp: Premier League, Champions League và nhiều giải khác. Con đường của cá cược rất đơn giản: bạn thắng rồi lại thua, thắng rồi lại thua. Số tiền có được từ dàn xếp, tôi thua sạch ở các trận Premier League.
Bọn cá cược không bao giờ có tư tưởng để dành tiền, chúng sẽ cá hết số tiền kiếm được. Và khi đã sạch túi, chúng sẽ bịa ra đủ thứ lý do để mượn tiền. Nhà cháy, vợ đau, con ốm, thất nghệp. Lý do phải sống động vào vì chả có ai mang tiền cho một con nghiện cờ bạc mượn cả. Tôi đã dàn xếp nhiều trận đấu đến mức nếu không nướng tiền vào cá cược, giờ này tôi đã là một nhà siêu triệu phú. Nhưng tôi đâu có giàu, tôi luôn trong tình trạng phá sản thường trực. Tôi chưa bao giờ có một gia đình cho riêng mình.
Cá cược tay phải, tiền chảy qua tay trái, rồi tay trái lại đưa tiền cho tay phải đánh tiếp. Cứ thế mà đi đến hết đời...
(Còn nữa)