Hai ngôi sao chơi hay nhất của Arsenal trước Dinamo Zagreb và cũng là hai ngôi sao tốt nhất của Pháo thủ từ đầu mùa đến giờ là Mesut Oezil và Alexis Sanchez. Cả hai tiêu tốn của Wenger tổng cộng 72,5 triệu bảng. Nhưng đắt xắt ra miếng, không ai có thể nghi ngờ đẳng cấp hàng đầu của hai ngôi sao này sau khi họ đã thật sự hòa nhập được ở môi trường mới.
Vậy câu hỏi là tại sao Wenger không chi tiếp? Tất cả những bản hợp đồng lớn của Wenger thời gian gần đây đều ngay lập tức nâng cao trình độ của Arsenal. Hiệu ứng họ tạo ra rất rõ ràng. Mùa Hè vừa qua, Wenger chỉ có một bản hợp đồng quan trọng là Petr Cech. Và ai cũng thấy sự yên tâm của Cech mang lại cho hàng thủ của Arsenal là lớn như thế nào. Vậy tại sao không chi?
Thủ môn Petr Cech là một thương vụ ra tấm ra món của Arsenal
Mùa Hè, sau khi mua Cech, người ta liên tục đồn đoán về việc Arsenal sẽ có một thương vụ bom tấn. Cái tên Karim Benzema được nhắc đến. Nhưng cánh tay vừa cho vào túi lấy tiền đã kéo trở ra. Cech trở thành tân binh duy nhất của Arsenal trong mùa Hè. Bây giờ người ta đặt câu hỏi: Arsenal hiện giờ đứng ở đâu nếu phía trên họ có một chân sút đẳng cấp, đủ sức chuyển phân nửa số cơ hội mà Oezil tạo ra thành bàn thắng?
Hay như tuyến giữa của Arsenal sẽ còn mạnh hơn đến đâu khi có một tiền vệ đánh chặn thật sự đẳng cấp, thay vì dồn hết hy vọng vào đôi chân của cầu thủ trẻ Francis Coquelin? Để rồi bây giờ khi Coquelin chấn thương và xa sân cỏ khoảng 2 tháng, Arsenal đứng trước một khoảng thời gian thật sự khó khăn.
“Tôi không keo kiệt như các bạn nghĩ đâu, thử đi ra ngoài chơi với tôi một đêm đi, tôi tiêu tiền cho các bạn xem”, Wenger đã trả lời như thế trước câu hỏi muôn thuở về việc tiêu tiền. Là một người cực kỳ khôn ngoan về ngôn ngữ và lập luận, Wenger thừa biết ông vừa sử dụng biện pháp “đánh tráo khái niệm”. Bởi một bên là tiêu tiền của cá nhân ông, một bên là tiêu tiền của CLB. Một bên là tiêu vài nghìn bảng cho việc ăn uống, tiêu xài. Một bên là tiêu vài chục triệu bảng cho một tân binh. Hai chuyện tất nhiên là khác nhau rất xa.
Bản hợp đồng kỷ lục Oezil đang chứng tỏ được giá trị
Trong cuộc trả lời phỏng vấn tờ L’Equipe mới đây, Wenger có chia sẻ tâm sự như sau: “Nếu có gì đó để tự hào về bản thân thì đấy là việc tôi xem Arsenal như máu thịt của mình. Tôi đã bị chỉ trích vì chi tiền không nhiều. Nhưng tôi tự hào vì đã dũng cảm áp đặt ý tưởng và chiến đấu vì nó. Niềm tự hào lớn nhất của tôi là một ngày nào đó khi rời Arsenal, tôi sẽ để lại một đội ngũ mạnh, một CLB có sức khỏe tài chính tốt và đủ khả năng chinh phục trong tương lai. Với tôi, sự ổn định luôn là dấu hiệu của một CLB vĩ đại”.
Đấy là suy nghĩ đáng quý, nhưng phải chăng Wenger cũng nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn. Năm nay ông đã 66 tuổi, thời gian làm việc của ông đâu còn nhiều. Sao ông không thể dùng số tiền do chính mình tạo ra để mua những “công cụ lao động” tốt nhất, để cùng Arsenal trở lại cạnh tranh quyết liệt các danh hiệu với những CLB hàng đầu? Ông không nhớ cảm giác đá một trận chung kết Champions League hay tranh chức vô địch Premier League vào những vòng đấu chót sau?
“Cửa sổ mùa Đông” chuẩn bị mở rồi, có nên tiêu tiền chăng, Wenger?