Cái cách Joe Hart chuẩn bị rời Man City thật giống với anh ở trên sân. Đang yên đang lành và 1 siêu phẩm bất ngờ xuất hiện. Đột ngột và như trêu ngươi, quả bóng khiến Hart ngỡ ngàng trước khi chui thẳng vào lưới. Những phản xạ bản năng chỉ là thừa thãi, anh lặng người bần thần trong khung gỗ.
Mới chỉ 3 tháng trước, chẳng ai dám đụng đến Hart tại Man City. Anh là thủ môn số 1 của ĐT Anh và là người góp công lớn vào 2 chức vô địch Ngoại hạng Anh của The Citizens. Đừng nói Willy Caballero, ngay cả Claudio Bravo có đọ tài tay đôi Hart cũng chẳng ngán.
Nhưng rồi “siêu phẩm” Pep Guardiola đến và thay đổi tất cả. Những kẻ thừa mứa như Aleksandar Kolarov hay Fabian Delph bất ngờ được trọng dụng, trong khi Hart ổn định và chắc chắn lại thành tâm điểm dưới con mắt dò xét.
Như sét đánh ngang tai, Hart được thông báo không đáp ứng đủ yêu cầu và phải ngồi dự bị. Hart có thể kém tài Victor Valdes hay Manuel Neuer – những thủ môn từng dưới quyền Pep, nhưng không bằng cả Caballero thì không đời nào.
Đây là lúc có người nói bạn không đủ giỏi
Người ta có thể vin vào những quy chuẩn “chuyên nghiệp” để nói Hart phải thế này, thế khác. Hart phải thích nghi, phải cho Pep thấy sự cầu tiến. Hart phải tập chơi chân, phải trở nên hoàn hảo. Hay đơn giản nhất, Hart phải quên đi mình từng là số 1 tại Etihad.
Nhưng nếu từng một lần ở trong hoàn cảnh của Hart, có lẽ bạn sẽ dành cho anh nhiều thông cảm hơn là chỉ trích. Người đã mất đến 4 năm chịu cảnh bị cho đi mượn giờ chẳng thể chờ thêm được nữa.
Hart đến Etihad vào năm 2006 nhưng phải mãi đến mùa 2010/11 người ta mới chịu thừa nhận tài năng của anh. Dù còn thiếu sót nhưng có ai dám phủ nhận Hart đã chữa được bài toán thủ môn suốt gần 2 thập kỷ qua của ĐT Anh? Ra vào hợp lý, làm chủ bầu trời và phản xạ cực tốt, Hart chẳng thể là Gordon Banks nhưng cũng không thua kém David Seaman là bao.
Thế mà sau từng đấy danh tiếng, rồi 1 ngày có người đến nói với bạn những thứ từng học được chỉ là đồ bỏ, sự hụt hẫng có thể giết chết 1 con người. Và với Hart, có lẽ anh cũng chỉ biết ngước lên trời, nhoẻn 1 nụ cười trách cứ và nói với số phận: “Ông được lắm!”.