Người đàn ông ấy cho rằng hơn mình chỉ có Chúa trời. Cứ cho là Mourinho đúng, thì ông cũng chỉ là... thứ 2, sau Chúa. Tức là Mourinho buộc phải thừa nhận không phải thứ gì ông muốn cũng được. Trận gặp Liverpool tại bán kết Cúp Liên đoàn đêm nay là lời nhắc nhở hùng hồn nhất cho Mourinho về việc ấy.
Cách đây 10 năm, Mourinho đầy kiêu hãnh hướng đến trận chung kết Champions League thứ 2 liên tiếp. Mùa bóng đầu tiên của Mourinho tại Chelsea năm ấy rốt cục kết thúc với chức vô địch Premier League và Cúp Liên đoàn, chỉ cần giành nốt Champions League là Người đặc biệt sẽ hướng đến thành tích vô tiền khoáng hậu: HLV đầu tiên 2 năm liền giành “cú ăn 3”.
Chặn đường đến chung kết Champions League của Mourinho năm ấy là Liverpool, một Liverpool... yếu xìu, chỉ có Steven Gerrard đáng mặt danh thủ. Chelsea nhiều ngôi sao hơn, lại có Mourinho là người đương thời, y hệt Vua Midas trong thần thoại Hy Lạp chạm đâu cũng thành vàng. Ấy vậy mà những tính toán của Mourinho rốt cục đổ sông đổ biển khi Chelsea bị Liverpool loại ở bán kết. Bàn duy nhất trong 2 lượt trận được ghi bởi Luis Garcia, một cầu thủ bình thường, thậm chí là tầm thường. Trong pha ghi bàn ấy, bóng thậm chí chưa vượt qua vạch vôi khung thành Petr Cech. Quả nhiên là Mourinho chỉ thua Chúa, đúng hơn là thua số phận.
Hai năm sau vẫn là Liverpool chặn đường Chelsea tại bán kết. Lần này Champions League là cứu cánh của Mourinho vì họ đã bị đánh bật khỏi ngai vàng Premier League sau 2 năm thống trị. Sự thực dụng được tăng lên gấp đôi, hàng phòng ngự được ra lệnh phải bịt chặt mọi đường vào khung thành, sao cho con kiến cũng chui qua không lọt. Kết cục khá hơn một chút, Chelsea không thua bởi bàn thắng không có thật nữa mà thua bởi... loạt thi sút luân lưu. Gương mặt tự tin đến cao ngạo của Mourinho bị Rafael Benitez lột mất.
Đấy là nét đẹp của bóng đá, đặc biệt là những giải đấu cúp, nơi sự vượt trội về nhân sự có khi không ảnh hưởng nhiều đến cục diện trận đấu. Ở đó những tính toán ngỡ chu toàn nhất, kỹ lưỡng nhất cũng có thể bị đánh sập, có khi là bởi những chuyện phi lý như bàn thắng của Luis Garcia. Mourinho là “Người đặc biệt”, ông chỉ hơn người ở chỗ hạn chế những bất ngờ phi lý ở mức thấp nhất.
Nhưng cái chất đặc biệt ấy ở Mourinho đang mất dần. Ông bước vào mùa giải này sau 2 mùa bóng liên tiếp không danh hiệu, khoảng thời gian trắng tay dài nhất. Một Mourinho luôn biết biến sân nhà thành tử địa với đối phương nay bỗng nhận những thất bại dễ dàng. Fan Chelsea hẳn chưa thể quên trận thua Basel hồi tháng 9/2013, lần đầu Mourinho bại trận trong một trận ra quân Champions League; Kế đến là trận thua Sunderland hồi tháng 4/2014, tạo điều kiện để Man City vượt lên và thẳng tiến đến chức vô địch Premier League; Tháng 5/2014 lại là trận thua Atletico 1-3 trên sân nhà, một lần nữa giã biệt Champions League từ bán kết.
Mới nhất là trận thua Bradford City 2-4 trên sân nhà, một trận đấu điên rồ, như cái tát vào mặt Mourinho vì ông từng nói để bị loại bởi một đối thủ hạng dưới là điều sỉ nhục. Đến đây, xin nhắc lại một hình ảnh đáng nhớ của Mourinho: cảnh ông quỳ gối trước loạt sút luân lưu trận bán kết lượt về Champions League 2012. Con người ngạo nghễ thách thức tất cả khi ấy đã biết sợ hãi số phận.
Từ giây phút ấy, có vẻ như Mourinho đã không còn là “Người đặc biệt” nữa rồi.