Ranieri đã vượt qua quy định giới hạn tuổi với HLV của LĐBĐ Pháp để trở thành thuyền trưởng của Nantes từ mùa tới. Người tiền nhiệm của ông, Sergio Conceicao, sau thành tích giúp Nantes kết thúc ở vị trí thứ 7, thứ hạng cao nhất từ mùa 2003/04, đã cao chạy xa bay sang Porto.
Nhưng dù nói gì thì nói, một HLV đã đưa Leicester vô địch Ngoại hạng Anh tại sao lại không kiếm nổi một công việc ở nước Anh mà phải sang một đội bóng tầm trung ở Ligue 1? Hiện tại, ghế nóng ở Crystal Palace và Southampton đều đang không có chủ.
Dù không thành công ở Leicester mùa vừa qua nhưng ít ra Ranieri cũng dẫn dắt Bầy cáo tới vòng loại trực tiếp Champions League. Hơn tất cả, chức vô địch Ngoại hạng Anh 2015/16 vẫn là đỉnh cao chói lọi và không thể nào bị lãng quên nhanh đến thế.
Và nếu lấy bảng thành tích này đi so với những ứng viên mà Southampton và Palace đang nhắm tới, Ranieri vẫn ở một đẳng cấp khác. Ngay đến Thomas Tuchel, cựu HLV Dortmund và đang được nhắm tới làm việc ở Southampton cũng chỉ mới giành Cúp quốc gia Đức.
Ranieri từng là vua của Ngoại hạng Anh
Nhưng rồi Tuchel còn được liên hệ với Arsenal và một vài đội bóng khác tại Anh, trong khi Ranieri bị cho ra rìa. Đó liệu có phải một nghịch lý ở xứ sương mù.
Trên thực tế, người Anh có xu hướng nhìn vào phía sau BHL hơn là chỉ một mình HLV. Với chức vô địch của Leicester, ngoài Ranieri, người ta nhìn ra nền tảng hợp tác giữa bộ đôi trợ lý Craig Shakespeare và Steve Walsh suốt 9 năm trời.
Một vài ví dụ điển hình khác. Không phải Kenny Dalglish dẫn dắt Blackburn vô địch mùa 1994/95, đó là Ray Harford. Cũng không phải Howard Kendall đưa Everton lên đỉnh mùa 1969/70, nhân vật chính là Colin Harvey.
Những mặc định như thế vẫn tồn tại hàng thập kỷ qua ở nước Anh. Dù cho Harford phải rời Blackburn sau chưa đầy 2 năm dẫn dắt với vị trí đáy BXH hay khi Everton cho Harvey nắm quyền, ông chẳng thể vô địch như Kendall.
Ranieri dường như không thuộc về Ngoại hạng Anh nữa. Ông giờ là người của Nantes, đội bóng cũ của một loạt siêu sao như Didier Deschamps, Marcel Desailly, Claude Makelele hay Christian Karembeu. Chỉ có phép màu mới giúp Nantes cạnh tranh được với Monaco, PSG hay Marseille và nếu bắt buộc phải tìm phép màu, họ đã tìm đúng người.