“Tại sao phải buồn? Chúng tôi có bao giờ là bạn bè đâu? Anh thử nói chuyện với Bryan Robson chưa? Với Steve Bruce chưa? Hãy gặp riêng họ, để coi họ nói gì về ông ta. Nói chuyện với cả vợ họ nữa, xem điều gì xảy ra với họ vào cuối sự nghiệp. Anh có nghĩ rằng Ruud van Nistelrooy ra đi vui vẻ? Becks (David Beckham) nữa? Becks và Ruud đã không lên tiếng và muốn ra đi, nhưng tôi ra đi với một cái chân gãy”.
Mọi câu chuyện luôn có nhiều cách kể, và 2 cuốn sách đã xuất bản, tự truyện của Ferguson năm ngoái và cuốn “The Second Half” của Keane mới vừa rồi, giúp chúng ta tự đưa ra kết luận. Nhưng phải nói rằng phiên bản câu chuyện của Keane gần với thực tế hơn.
Keane cũng nói anh là kiểu người thẳng thắn, với ví dụ về việc đã nêu ra những quan ngại của anh khi Ferguson và các ông chủ cũ của Man United tranh chấp con ngựa đua Rock Of Gibraltar, điều mà anh cho là ảnh hưởng tới đội bóng. Keane cho đó là sự xao nhãng không cần thiết và nghĩ đó là lỗi của Ferguson. Ông cho rằng cách hành xử của Ferguson không chuyên nghiệp, khi HLV đặt những vấn đề cá nhân lên trên đội bóng”.
“Làm sao một chuyện như thế có thể tốt cho đội bóng? Những gì xảy ra với con ngựa gây ra những xao nhãng không cần thiết”, Keane nói. “Tôi không nói là chúng tôi thua trận vì chuyện đó, nhưng rõ ràng ông ấy cần phải dứt điểm những chuyện như thế, đừng để nó lên báo và khiến các cầu thủ mất tập trung”.
Keane chẳng thèm đọc tự truyện của Sir Alex
Thật ra, trừ gia đình và vài người bạn rất thân, Keane không có quan hệ gần gũi với ai. Trong cuốn tự truyện đầu tiên 12 năm trước, Keane từng kể một chuyến thăm nhà anh của Mick McCarthy (cựu HLV ĐT Ireland) đã khiến anh thấy khó chịu, vì anh không hay có khách ở nhà.
“Ngay từ khi tôi còn nhỏ, nhà tôi đã rất ít khách khứa, đó là khi tính cách của bạn hình thành, và cũng là cách tôi vạch ra giới hạn. Đây là cuộc sống công việc, và kia là cuộc sống gia đình. Tất nhiên cũng có bạn bè tới chơi ở nhà tôi, nhưng không phải ai cũng có thể tới”. Cuốn sách cũng hé mở nhiều điểm lập dị trong tính cách của Keane. Anh tiết lộ đã thử đọc cuốn “The Chimp Paradox” (Nghịch lý tinh tinh) của tiến sĩ tâm lý Steve Peters về cách giải phóng cái tôi của bạn, nhưng “con tinh tinh của tôi khác”, Keane viết trong cuốn sách.
Keane không phải là mẫu người dễ gần
Cũng nhiều người hỏi tại sao anh không đề cập gì tới việc anh từng nghiện rượu. “Vẻ đẹp của cuốn sách là ở chỗ tôi không phải giải thích mọi thứ”, Keane nói. “Tôi đã bỏ rượu rồi, nhất là từ sau chấn thương dây chằng. Tôi từng nghĩ điều đó giúp tôi chơi bóng lâu hơn. Nhưng tôi không hối tiếc gì về chuyện đó. Nếu có gì phải hối tiếc, thì chỉ là lẽ ra tôi có thể chơi chuyên nghiệp khi còn trẻ hơn”.
Cuốn sách, như anh nói trước các ống kính máy quay, là cơ hội để Keane đáp lại “những lời dối trá vô nghĩa”. Sau khi chứng kiến Sunderland của anh thất bại 1-7 dưới tay Everton năm 2007, Keane thừa nhận trong cuốn sách rằng anh đã nằm trên giường 48 tiếng liền. “Chẳng có gì sai, vì chẳng ai muốn nhìn mặt tôi lúc đó”, anh nói.