Premier League bao mùa qua vẫn luôn chứng kiến sự lên ngôi của người London và Manchester. Arsenal, Chelsea, M.U và Man City cứ thay nhau mang huy chương về làm giàu thêm phòng truyền thống của họ như… đi chợ. Mùa giải năm nay cũng thế, chiếc cúp bạc vẫn ở lại thành phố công nghiệp nước Anh.
Vậy còn Liverpool và Everton, những thế lực của bóng đá Anh một thời, đặc biệt là trong các thập niên 80 và 90 với tổng cộng 8 chức VĐQG, họ đã ở đâu trong suốt quãng thời gian qua? Nếu như Everton suốt 1 thập kỉ gắn bó với David Moyes chỉ là một đội bóng luôn nhăm nhe trở thành “ngựa ô”, thì Liverpool tuy vẫn được xem là một “đại gia” nhưng cái danh nghĩa ấy chỉ nhờ vào quá khứ huy hoàng của họ. Đơn giản, 20 năm đầu của kỉ nguyên Premier League, từ 1993 tới 2013, không phải thời của người Merseyside.
Thế nhưng, thời thế rồi cũng phải đổi thay. Các ông chủ hai đội bóng lớn nhất của thủ đô văn hóa châu Âu năm 2008 đã lần lượt đưa về các HLV trẻ tuổi tài năng với tư duy bóng đá tấn công đầy tích cực, đó là Brendan Rodgers và Roberto Martinez. Bước đi mang tính chiến lược ấy đã sớm cho hiệu quả rõ rệt.
Cụ thể, Liverpool đã trở thành nạn nhân của một cú trượt chân vĩ đại, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong chặng đường nước rút mà họ thậm chí còn nắm lợi thế trước Man City. Có nằm mơ, các Scousers cũng chẳng thể ngờ đội bóng họ hâm mộ lại “lột xác” chóng vánh đến như thế, khi chỉ trước đó 1 năm còn ngoi ngóp ở vị trí thứ 7 và đang phải loay hoay tìm một hướng đi đúng đắn. “Hàng xóm” của họ ở phía bên kia Công viên Stanley, Everton, cũng suýt “hất cẳng” được Arsenal khỏi top 4 lần đầu tiên trong suốt 17 năm trời.
Điều tuyệt vời hơn, những con người trẻ tuổi và đầy khao khát trong đội hình 2 CLB thành phố cảng vẫn đang tiếp tục trưởng thành, lối chơi của họ vẫn đang từng bước được hoàn thiện. Nói cách khác, thành công ở mùa giải qua vẫn chưa phải đỉnh cao nhất Liverpool và Everton có thể đạt tới. Những Ross Barkley, Seamus Coleman, John Stones, Jordan Henderson, Raheem Sterling hay Jon Flanagan vẫn còn tiềm năng cực lớn, dù hiện tại họ đã rất xuất sắc rồi.
Thành công của người Merseyside đang không chỉ đem lại niềm vui cho riêng mình thành phố cảng, mà còn là niềm vui cho các fan trung lập thích hoài niệm về quá khứ, và cả cho những quan chức cao cấp xứ sương mù. Điểm chung giữa Rodgers và Martinez là đều thích tự tay “ươm mầm” những cầu thủ trẻ, điều vô cùng có lợi cho truyền thống, cũng như cho nền bóng đá Anh. Chẳng thế mà Greg Dyke, chủ tịch của LĐBĐ Anh đã phải bày tỏ sự tiếc nuối không chút khách quan khi Man City chứ không phải Liverpool “của ông” sắp lên ngôi vô địch.
Bản đồ bóng đá nước Anh đang được vẽ lại, đa màu sắc hơn, hấp dẫn hơn. Thành London, thành Manchester và thành phố cảng Liverpool, mỗi khu vực đều đang sở hữu 2 đại diện cân tài cân sức, và hệ quả thì đã rõ, họ làm nên một trong những mùa bóng hấp dẫn nhất lịch sử Premier League. Hãy cẩn thận, “tân vương” Man City và các thế lực thủ đô, bởi các thế lực Merseyside đang trở lại và họ sẽ ngày một mạnh mẽ hơn.