Ở trận đấu diễn ra vào ngày 30/9/2012 giữa Real Madrid vs Deportivo tại La Liga, “Kền kền trắng” dẫn trước đội khách 3-1 sau hiệp 1. Thế nhưng, HLV Jose Mourinho của Real không hài lòng về màn trình diễn của Oezil.
Trong phòng thay đồ giờ nghỉ giữa hiệp, Mourinho đã chỉ trích tiền vệ người Đức. Trong tự truyện của mình, Oezil đã tiết lộ cuộc cãi vã với Mourinho. Dưới đây là trích đoạn trong tự truyện:
“Ông thực sự muốn gì từ tôi?”. Tôi quay lại nhìn Mourinho. Sau đó, nhẹ nhàng hơn, tôi nói với Ramos: “Ông ấy làm tôi phát điên. Ông ấy không bao giờ hài lòng”.
"Tôi muốn anh chơi tốt nhất có thể", Mourinho hét lên. "Tôi muốn anh tắc bóng như một người đàn ông. Anh có muốn xem khi anh tắc bóng thì như thế nào không? Không? Hãy để tôi cho anh xem".
Mourinho đứng lên, buông thõng cánh tay, mím môi và đi xung quanh phòng thay đồ. “Đây là cách anh tắc bóng. Ồ, tôi không muốn bị thương và nhất định không được bẩn người”, Mourinho hét lên trong khi nhại giọng của Oezil.
Trích đoạn trong tự truyện của Oezil
Mourinho càng ngày càng nóng giận. Nhịp tim của ông ấy có lẽ là 180. Tôi nghĩ có khi là 200. Sau đó, tôi thấy mình nhịn đã đủ và không thể kiềm chế được nữa. “Nếu ông tuyệt vời như vậy, tại sao không ra sân và tự chơi như vậy”. Tôi hét lên, lột áo đấu và ném nó xuống chân. “Đây. Mặc nó vào đi và ra sân”.
Mourinho chỉ cười hằn học: “Ồ, thế giờ anh bỏ cuộc? Thật là một kẻ hèn nhát”. Mourinho nói gay gắt, di chuyển chỉ vài cm xung quanh người tôi: “Anh muốn gì? Đứng dưới vòi hoa sen ấm áp? Gội đầu? Làm gì anh thích? Hay là anh muốn thể hiện với đồng đội, người hâm mộ rằng bản thân có thể làm được những gì?”.
Lúc này, Mourinho nói rất bình tĩnh. Ông ấy không còn nóng nảy và ồn ào, nhưng sự kiểm soát này khiến tôi còn điên khùng hơn. Tại sao Mourinho có thể trấn tĩnh trong khi tôi đang trên bờ vực đánh mất cảm xúc? Tôi bực mình tột độ. Tôi muốn ném đôi giày của mình vào đầu ông ấy. Tôi muốn Mourinho dừng lại để tôi yên ổn.
“Anh biết gì không, Mesut?”, Mourinho nói to hơn để mọi người có thể nghe thấy. “Khóc nếu anh muốn! Nức nở đi! Anh như một đứa bé vậy. Đi tắm đi. Chúng tôi không cần anh”.
Dần dần, tôi đứng dậy, bỏ giày ra, lấy khăn và lặng lẽ đi ngang qua người HLV để đến phòng tắm mà không liếc qua người ông ấy. Nhưng Mourinho vẫn gửi một sự khiêu khích cuối cùng hướng tới tôi: “Anh không phải là Zidane, anh biết đấy. Không! Không bao giờ! Anh thậm chí còn không ở đẳng cấp với Zidane!”.
Oezil rất ngưỡng mộ Zidane
Tôi cảm thấy cổ họng của mình co lại. Những lời của Mourinho giống như cứa vào tim tôi. Mourinho biết chính xác những gì ông ấy đang nói. Mourinho biết tôi ngưỡng mộ Zidane đến mức nào. Ông ấy biết Zidane là cầu thủ duy nhất mà tôi mong muốn trở thành.
“Anh không phải là Zidane!”. Lời nói của Mourinho vang vọng trong đầu tôi rất lâu sau đó. Bây giờ, tôi ở trong phòng thay đồ còn đội bóng đã trở lại sân. Kaka là người vào sân thay tôi. Ramos nhặt áo của tôi để xuống dưới áo anh ấy. Các chữ số màu đen trên áo tôi mờ nhạt dưới áo anh ấy.
Pepe và Ronaldo ghi bàn trong hiệp 2 để ấn định chiến thắng 5-1 trước Deportivo, trong khi tôi đứng trong phòng tắm và đánh mất lý trí. Trước đây, tôi chưa từng bị một HLV nói như vậy. Tôi chưa bao giờ lung lay niềm tin vào bản thân. Điều gì đã xảy ra ở đây? Tại sao Mourinho, vị HLV tuyệt vời này, lại làm cho tôi thấy mình giống như kẻ ngốc? Mourinho đang cố nói gì với tôi?
Tối hôm đó, vào ngày 30/9/2012, tôi bắt đầu đặt ra những câu hỏi về chính bản thân mình. Tôi là ai? Tôi muốn đi đến đâu? Để trả lời cho những câu hỏi này, tôi bắt đầu nhìn lại cuộc sống của bản thân.