Người ta nói “thương cho roi cho vọt”, nhưng ít ra cũng phải xuất hiện hành vi sai trái hoặc hành động dại dột, thì mới có thể thi hành kỷ luật để giáo huấn, với mục đích tốt đẹp là hướng tới sự tiến bộ. Ở Manchester City, trụ cột Yaya Toure hoặc thủ môn Joe Hart đâu có sai trái chỗ nào để họ phải bị HLV Pep Guardiola hắt hủi! Các ngôi sao ấy mất chỗ chỉ vì lý do đơn giản nhất, lạnh lùng nhất, bạc bẽo nhất: Guardiola không muốn dùng họ. Vì sao không muốn dùng thì... đấy là việc của Pep!
Không khó liệt kê những trường hợp tương tự, liên quan đến cách làm việc của các HLV danh tiếng khác tại Premier League. Bastian Schweinsteiger và Luke Shaw bị Jose Mourinho xếp xó ở M.U. Từng có một thời gian dài, Henrikh Mkhitaryan (vâng, chính là cầu thủ M.U xuất sắc nhất trong trận thắng Leicester 3-0 vừa qua) không được Mourinho chiếu cố. Còn trong thời gian sắp tới, đấy có thể là số phận của Anthony Martial. Antonio Conte ở Chelsea thì chẳng bao giờ giải thích, an ủi, hay đả thông tư tưởng khi ông không dùng Cesc Fabregas.
Bạn có thể gọi đấy là sự tàn nhẫn, tùy ý. Đôi khi có chút khác biệt trong từng trường hợp cụ thể, khiến các HLV nổi tiếng như Pep, Mourinho, Conte, Klopp, Pochettino “xuống tay” một cách nặng nề với ngôi sao của họ (nguyên nhân thế nào, thậm chí có hay không có nguyên nhân). Nhưng tóm lại, đấy chính là lý do quan trọng khiến mọi cầu thủ phải có ý thức trong việc nỗ lực đến tột bậc, về mọi mặt, nếu muốn có chỗ đứng ở đội bóng.
Wenger khác hẳn các đồng nghiệp ấy. Ông thiếu hẳn chút tàn nhẫn cần có nơi các HLV trẻ. Ông chẳng bao giờ tỏ ra “nặng tay” với học trò. Tất nhiên, ai cũng có cách làm việc riêng. Nhưng phải chăng, Arsenal chưa hề vô địch Premier League trong hơn chục năm chủ yếu vì cách làm của Wenger dẫn đến hệ quả là các cầu thủ của ông đều không cố gắng hết sức?
Premier League là một môi trường cạnh tranh khốc liệt, dĩ nhiên chẳng hề tương thích với phương pháp sư phạm của trường mầm non. Chúng tôi quả đã có bàn về cái thiếu lớn nhất khiến Arsenal thua Chelsea trong trận cầu “đinh” ở vòng đấu vừa qua: họ không có động lực để phải quyết chiến, giống như một con ngựa đua thuần chủng, mạnh mẽ, nhưng chẳng hề bị quất roi nào trên đường đua.
Thật ra, chính các thành viên Arsenal cũng đã nhiều lần thừa nhận như thế rồi. Bacary Sagna nói khi chuyển sang Man City: “Ở Arsenal, tôi thấy an nhàn”. Olivier Giroud: “Đôi khi tôi cần tự tạo động lực”. Anh này mà không gặp lúc có phong độ tốt thì khó đếm hết số lần bỏ lỡ cơ hội, nhưng vẫn không sợ mất chỗ! Per Mertesacker tiết lộ nội dung một cuộc họp đội: các cầu thủ Arsenal tự hứa với nhau về việc không nên chấp nhận “sự dễ dãi” sẵn có!
Đấy có phải là môi trường hẫn dẫn đối với các HLV danh tiếng, trong trường hợp họ được Arsenal mời về thay chỗ Wenger?
Không còn hay không có động lực? Kể từ sau trận thắng Stoke 3-1 vào tháng 12 năm ngoái, chưa bao giờ các cầu thủ Arsenal chạy nhiều hơn đối thủ của họ ở Premier League. Tổng cộng, các cầu thủ Arsenal chạy 1.007 km trong 9 vòng đấu vừa qua, thua các đối thủ của họ 42km. Họ không còn, hay thật ra thì chẳng có, động lực để phải cố gắng hết sức? |