1. Đó là một hành động đáng xấu hổ. Một hành động thiếu suy nghĩ của một cầu thủ trẻ mới 17 tuổi khiến “mối thâm thù” giữa Arsenal và M.U ngày càng thêm sâu nặng. Nhưng đáng nói hơn, kể từ thời điểm đáng quên đó, số phận của Arsenal đã đi theo một hướng khác. Họ thực sự đã bị lạc lối. Miếng pizza từ tay của Fabregas bị ném đi, cũng như thành quả 7 năm có lẻ xây dựng đội bóng của Wenger bị vứt qua cửa sổ một cách không thương tiếc.
Sau trận thua khiến mạch bất bại 49 trận bị chặn lại, Arsenal gần như sụp đổ. Họ thua tới 75 trận tại giải Ngoại hạng kể từ thời điểm nói trên, với gần 1/3 trong số đó là trước những “ông kẹ”, như M.U hoặc Chelsea. Trước ngày 24/10/2004 định mệnh, Wenger liên tục nói rằng đội bóng của ông không quan tâm và không bị ảnh hưởng bởi những kỷ lục. Nhưng cốt lõi vấn đề là Arsenal khi đó chơi hay một phần nhờ “dựa hơi” thành tích này.
Đó là một thành tích vĩ đại mà không phải đội bóng lớn nào cũng có thể tái hiện. Wenger chắc chắn là người hiểu rõ việc này, nhưng dường như ông không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho điều tồi tệ nhất. Arsenal thua M.U mà không ghi được bất kỳ bàn thắng nào, và sau đó những lùm xùm xung quanh vụ Fabregas đã khiến sự ức chế lên tới đỉnh điểm. Con tàu Arsenal đã bị trật bánh, còn Wenger không có phương án nào để cải thiện tình hình.
Reyes (áo xanh) bị khóa chặt bởi anh em nhà Neville
2. Ở cuộc nói chuyện trong phòng thay đồ trước trận đấu với Arsenal 10 năm về trước, Sir Alex có nói với các học trò: “Các cậu được phép vào bóng thật quyết liệt. Hãy tắc bóng thường xuyên hơn nữa. Pires và Henry cần phải hiểu rằng hôm nay không phải là ngày dành cho họ. Hãy cho họ thấy hôm nay sẽ rất khác”. Đó là những lời mà cựu danh thủ Gary Neville cho là “hoàn hảo cho một trận bóng đá”. Đó là điều Wenger chưa làm được.
Trung vệ Rio Ferdinand từng đề cập trong cuốn tự truyện mới nhất, rằng anh bị ấn tượng, đúng hơn là “ghét” một cách ấn tượng thói lạnh lùng của các cầu thủ Arsneal, đặc biệt là cựu danh thủ người Hà Lan, Dennis Bergkamp. Số là Bergkamp từng từ chối thẳng thừng việc đổi áo với Ferdinand, và thậm chí còn khiến cựu cầu thủ M.U cảm thấy “bị hạ thấp”. Đó lại là một điều nữa Wenger chưa làm được trước những đối thủ của mình.
Hai ví dụ trên đều cho thấy một sự tàn nhẫn đâu đó trong phong cách. Wenger khó có thể là người cực đoan. Ông lo sợ những cái nhìn xung quanh, ông hiếm khi “dìm hàng” đối thủ, không thường xuyên chỉ trích trọng tài, và đặc biệt đôi khi còn xin lỗi dư luận. Một con người như vậy, sẽ tạo ra một đội bóng như Arsenal bây giờ: có thể bùng nổ, nhưng cũng dễ lụi bại. Một kẻ chiến thắng, cần phải tạo ra một cái tôi riêng, đặc biệt là trong bóng đá hiện đại.
Sir Alex thúc đẩy các học trò bằng cá tính nóng nảy
3. HLV Sam Allardyce tiết lộ, thời còn dẫn dắt Bolton, mỗi khi đối đầu với Arsenal, ông phải đưa vào đội hình càng nhiều cầu thủ cao trên 1m80 càng tốt, nhằm giúp các học trò của ông có được tâm lý ổn định hơn mỗi khi đứng cạnh các “Pháo thủ” trong đường hầm ra sân. Arsenal thời điểm đó sở hữu một đội ngũ có chiều cao thực sự lí tưởng (trung bình 1m85). Không những vậy, họ còn là những cầu thủ tầm đẳng cấp thế giới.
Cựu danh thủ Roy Keane từng thổ lộ, việc anh thường xuyên gây gổ với Vieira chỉ là những khoảnh khắc nhất thời trên sân cỏ. Còn nếu nói thẳng ra, Vieira nhìn qua đã tỏ ra vượt trội về thể hình so với Keane, và chắc chắn sẽ được đánh giá cao hơn nếu có một tỉ lệ đặt cược nào đó cho màn hỗn chiến giữa hai bên. Cái uy đó của Arsenal chính là lợi thế về tâm lý cực lớn của họ trước mỗi trận đấu, khiến các đối thủ “chưa vào trận đã thua”.
Còn bây giờ, vấn đề về thể hình và thể lực lại đang là nỗi đau đầu với Wenger. Không mùa nào Arsenal không dính phải những cơn bão chấn thương nghiêm trọng, với một vài trường hợp rất mẫn cảm với những vết đau như Mesut Oezil hay Aaron Ramsey. Các cầu thủ của họ cũng không có được thể hình đủ để “át vía” đối phương, ví dụ như Mikel Arteta, Jack Wilshere, Santi Cazorla, Theo Walcott hay Alexis Sanchez (cao dưới 1m80).
Keane và Vieira trong một pha tranh chấp
4. Đặt các câu chuyện về chiến thuật sang một bên, chỉ hướng vào những yếu tố tác động đến tâm lý kia thôi, cũng có thể thấy rằng triều đại Wenger đang đi xuống một cách thảm hại. Arsenal có thể tiếp tục thắng, nhưng những trận thua sẽ hẹn ngày trở lại. Arsenal có thể giành danh hiệu, nhưng một mùa giải khô hạn thành tích nào đó vẫn lủng lẳng trước mắt họ. Chỉ là bởi miếng pizza đã ném đi, thì không còn quay trở lại được nữa.
Sau trận thua khiến mạch bất bại 49 trận bị chặn lại, Arsenal gần như sụp đổ. Họ thua tới 75 trận tại giải Ngoại hạng kể từ thời điểm nói trên, với gần 1/3 trong số đó là trước những “ông kẹ”, như M.U hoặc Chelsea. Trước ngày 24/10/2004 định mệnh, Wenger liên tục nói rằng đội bóng của ông không quan tâm và không bị ảnh hưởng bởi những kỷ lục. Nhưng cốt lõi vấn đề là Arsenal khi đó chơi hay một phần nhờ “dựa hơi” thành tích này.
Đó là một thành tích vĩ đại mà không phải đội bóng lớn nào cũng có thể tái hiện. Wenger chắc chắn là người hiểu rõ việc này, nhưng dường như ông không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho điều tồi tệ nhất. Arsenal thua M.U mà không ghi được bất kỳ bàn thắng nào, và sau đó những lùm xùm xung quanh vụ Fabregas đã khiến sự ức chế lên tới đỉnh điểm. Con tàu Arsenal đã bị trật bánh, còn Wenger không có phương án nào để cải thiện tình hình.
Reyes (áo xanh) bị khóa chặt bởi anh em nhà Neville
2. Ở cuộc nói chuyện trong phòng thay đồ trước trận đấu với Arsenal 10 năm về trước, Sir Alex có nói với các học trò: “Các cậu được phép vào bóng thật quyết liệt. Hãy tắc bóng thường xuyên hơn nữa. Pires và Henry cần phải hiểu rằng hôm nay không phải là ngày dành cho họ. Hãy cho họ thấy hôm nay sẽ rất khác”. Đó là những lời mà cựu danh thủ Gary Neville cho là “hoàn hảo cho một trận bóng đá”. Đó là điều Wenger chưa làm được.
Trung vệ Rio Ferdinand từng đề cập trong cuốn tự truyện mới nhất, rằng anh bị ấn tượng, đúng hơn là “ghét” một cách ấn tượng thói lạnh lùng của các cầu thủ Arsneal, đặc biệt là cựu danh thủ người Hà Lan, Dennis Bergkamp. Số là Bergkamp từng từ chối thẳng thừng việc đổi áo với Ferdinand, và thậm chí còn khiến cựu cầu thủ M.U cảm thấy “bị hạ thấp”. Đó lại là một điều nữa Wenger chưa làm được trước những đối thủ của mình.
Hai ví dụ trên đều cho thấy một sự tàn nhẫn đâu đó trong phong cách. Wenger khó có thể là người cực đoan. Ông lo sợ những cái nhìn xung quanh, ông hiếm khi “dìm hàng” đối thủ, không thường xuyên chỉ trích trọng tài, và đặc biệt đôi khi còn xin lỗi dư luận. Một con người như vậy, sẽ tạo ra một đội bóng như Arsenal bây giờ: có thể bùng nổ, nhưng cũng dễ lụi bại. Một kẻ chiến thắng, cần phải tạo ra một cái tôi riêng, đặc biệt là trong bóng đá hiện đại.
Sir Alex thúc đẩy các học trò bằng cá tính nóng nảy
3. HLV Sam Allardyce tiết lộ, thời còn dẫn dắt Bolton, mỗi khi đối đầu với Arsenal, ông phải đưa vào đội hình càng nhiều cầu thủ cao trên 1m80 càng tốt, nhằm giúp các học trò của ông có được tâm lý ổn định hơn mỗi khi đứng cạnh các “Pháo thủ” trong đường hầm ra sân. Arsenal thời điểm đó sở hữu một đội ngũ có chiều cao thực sự lí tưởng (trung bình 1m85). Không những vậy, họ còn là những cầu thủ tầm đẳng cấp thế giới.
Cựu danh thủ Roy Keane từng thổ lộ, việc anh thường xuyên gây gổ với Vieira chỉ là những khoảnh khắc nhất thời trên sân cỏ. Còn nếu nói thẳng ra, Vieira nhìn qua đã tỏ ra vượt trội về thể hình so với Keane, và chắc chắn sẽ được đánh giá cao hơn nếu có một tỉ lệ đặt cược nào đó cho màn hỗn chiến giữa hai bên. Cái uy đó của Arsenal chính là lợi thế về tâm lý cực lớn của họ trước mỗi trận đấu, khiến các đối thủ “chưa vào trận đã thua”.
Còn bây giờ, vấn đề về thể hình và thể lực lại đang là nỗi đau đầu với Wenger. Không mùa nào Arsenal không dính phải những cơn bão chấn thương nghiêm trọng, với một vài trường hợp rất mẫn cảm với những vết đau như Mesut Oezil hay Aaron Ramsey. Các cầu thủ của họ cũng không có được thể hình đủ để “át vía” đối phương, ví dụ như Mikel Arteta, Jack Wilshere, Santi Cazorla, Theo Walcott hay Alexis Sanchez (cao dưới 1m80).
Keane và Vieira trong một pha tranh chấp
4. Đặt các câu chuyện về chiến thuật sang một bên, chỉ hướng vào những yếu tố tác động đến tâm lý kia thôi, cũng có thể thấy rằng triều đại Wenger đang đi xuống một cách thảm hại. Arsenal có thể tiếp tục thắng, nhưng những trận thua sẽ hẹn ngày trở lại. Arsenal có thể giành danh hiệu, nhưng một mùa giải khô hạn thành tích nào đó vẫn lủng lẳng trước mắt họ. Chỉ là bởi miếng pizza đã ném đi, thì không còn quay trở lại được nữa.