Tất cả nghe đều có lý. Nhưng có một điều không thể nào chắc chắn. Hudson-Odoi không nên tin chắc rằng khoảng chục ngày đáng nhớ nhất từ khi chơi bóng đỉnh cao của anh sẽ khép lại một cách hoàn hảo.
Hudson-Odoi vừa vượt qua cột mốc của Duncan Edwards để trở thành tuyển thủ Anh trẻ thứ nhì trong lịch sử. Ba ngày sau, anh lại có mặt, và góp ngay đường chuyền thành bàn trong lần đầu tiên được đá chính ở ĐTQG. Để rồi, đến cuối tuần này thì Hudson-Odoi lại phải “trở về mặt đất”, phải mài đũng quần trên ghế dự bị của Chelsea ở Premier League?
Rất có thể như vậy. HLV Maurizio Sarri từng lặp đi lặp lại, rằng Hudson-Odoi chẳng còn gì để chứng minh nữa, rằng tài năng của anh đã là điều quá hiển nhiên (biết rồi, khổ lắm, nói mãi). Bây giờ, nếu ai vẫn còn day dứt, về chuyện dù sao thì Hudson-Odoi đã “một lần nữa” chứng tỏ khả năng của mình, trong các trận đấu vừa qua của đội tuyển Anh, thì xin nhắc thêm một câu nói... đáng ghét khác của Sarri. “Tôi không xem phút nào”. Đấy là Sarri nói về... toàn bộ VCK World Cup 2018, chứ không phải nói về các trận đấu của Anh với Czech và Montenegro nhé. Ông nói: “Chẳng có gì để học hỏi từ các trận đấu quốc tế (tức những trận đấu giữa các ĐTQG)”!
Sự bảo thủ đến mức... lì lợm của Sarri, thôi thì miễn bàn (đấy là chuyện của Chelsea, của Premier League). Dù sao đi nữa, vấn đề Hudson-Odoi, và nhất là kiểu bình luận hơi kỳ quặc của HLV Sarri, có thể gợi lên một đề tài khác, đáng lưu ý.
Không có gì để học từ các trận đấu quốc tế? Ở một mức độ nào đó, quả cũng không sai, dù có lẽ phải nói rằng đấy là loại hình bóng đá quá khác, thì đúng hơn. Gareth Southgate đang được hưởng lợi từ khác biệt rất lớn này, đủ để hy vọng tiến đến những thành công vang dội mà có lẽ chính ông cũng không dám mơ.
Hudson-Odoi, và cả Jadon Sancho, dễ gì thành công trong hai trận đấu vừa qua nếu như Marcus Rashford có mặt! Tổng quát hơn, sự thể hiện chung của các cầu thủ trẻ đang lên ào ào trong đợt này cũng vậy. Jesse Lingard, Harry Winks, Ruben Loftus-Cheek, Fabian Delph đồng loạt rút lui vì chấn thương. Eric Dier cũng chấn thương trong trận gặp Czech. Vậy mới có dịp để Declan Rice và Ross Barkley thể hiện mình trước Montenegro. Trong hoàn cảnh bình thường, không ai có thể hình dung một hàng tiền vệ gồm Barkley, Rice và Alli nơi đội tuyển Anh. Nhưng Southgate vẫn ráp nối một cách đơn giản các cá nhân ấy với nhau, và Tam sư vẫn thắng 5-1. Xét về tên tuổi, Dele Alli nổi tiếng hơn cả, nhưng đấy lại là tiền vệ... dở nhất trong trận đấu rạng sáng qua - trớ trêu đến thế là cùng!
Southgate rất “sướng”, bởi ông đang có gần 20 tiền vệ chỉ để chọn và... ráp nối, cho những trận đấu quan trọng sắp tới. Tùy hoàn cảnh, tất nhiên. Vấn đề là cứ ai đang chơi tốt, khao khát cống hiến, là chọn. Trong loại hình bóng đá quốc tế, các ĐTQG đâu có ăn tập với nhau hàng ngày. Họ không cần hoặc không thể hướng đến một sự nhuần nhuyễn tối đa như cách chơi của các CLB. Họ cũng không cần và không thể đá theo triết lý như thứ bóng đá của những Maurizio Sarri, Pep Guardiola, Juergen Klopp. Đội tuyển Anh của Southgate, trên nguyên tắc, sẽ không bao giờ gặp nỗi khổ như Guardiola: Fernandinho chấn thương, và Man City thua liền 2 trận!
Sarri không thể dùng Hudson-Odoi, trong khi Southgate có quyền chọn bất cứ hảo thủ nào trước mắt để dùng.