Xét về tài năng, Silva (28 tuổi) và Mata (26 tuổi) có thể nói là “một chín một mười”. Họ có quá nhiều điểm tương đồng: cùng chơi ở vị trí “số 10”, cùng có những pha xử lý bóng mềm mại, tinh tế và đầy sáng tạo, thậm chí cũng cùng thiệt thòi về mặt thể hình (Silva cao 1m73, hơn Mata 3cm). Họ cũng rất có duyên với nhau: từng là đồng đội trong màu áo Valencia, cùng là thành viên của ĐTQG Tây Ban Nha, và giờ thì đang chiến đấu cho 2 đội bóng lớn của cùng một thành phố.
Ấy thế nhưng trời cho số phận của họ lại không hề tương đồng, chí ít là tới thời điểm này. Có thể nói, sự nghiệp cầu thủ của Silva thuận lợi và may mắn bao nhiêu, thì Mata lại long đong lận đận bấy nhiêu. Nếu như Silva gắn bó với Valencia từ nhỏ cho tới khi vươn lên tầm ngôi sao, thì ngay từ những ngày đầu khởi nghiệp, Mata đã phải rời lò đào tạo Castilla để tìm một cơ hội khác. Khi cùng khoác áo “Bầy dơi”, Silva là trụ cột của đội hình xuất phát, Mata dù rất tiềm năng nhưng cũng chỉ là dạng “siêu dự bị”. Phải mãi tới khi người đàn anh rời Mestalla tới Etihad, vai trò của Mata mới thực sự được thừa nhận.
Mặc dù vậy, đó cũng là mùa giải cuối cùng Mata còn thi đấu cho Valencia. Hè năm 2011, anh theo chân Silva tới Premier League, và tiếp tục quãng đời sự nghiệp tươi đẹp của mình trong màu áo Chelsea. Có vẻ như Stamford Bridge là một lựa chọn đúng, có vẻ như Mata đã thực sự vươn lên tầm cỡ ngôi sao lớn, với dấu ấn là danh hiệu “Cầu thủ hay nhất mùa” của CLB Tây London trong 2 mùa bóng liên tiếp, cùng với chiếc cúp Champions League danh giá giành được năm 2012.
Đáng tiếc, những tháng ngày tươi đẹp đã kết thúc quá sớm với Mata. Kể từ khi Mourinho xuất hiện, anh lập tức trở thành “người thừa”. Từ suất ra sân đều đặn mỗi tuần, tiền vệ người TBN đã dần quen với băng ghế dự bị, giống như thời anh còn núp dưới bóng Silva tại Valencia. Không chịu đựng được sự “đày đọa” của ông thầy người Bồ, Mata rời Stamford Bridge và tìm tới M.U, một đội bóng đang đánh mất chính mình, để hy vọng tìm lại phong độ. Chưa thể nói kết luận ấy là sai lầm, nhưng có một sự thật phũ phàng rằng, anh lại đang phải sống dưới cái bóng của Silva...
Gia nhập đội bóng của Roberto Mancini năm 2010, không phải Silva không có những thời điểm thực sự khó khăn. Nhà cầm quân người Italia không thích sử dụng sơ đồ với một “số 10” chơi phía sau tiền đạo, và tiền vệ người TBN buộc phải làm quen với vai trò chạy cánh trái. Cũng bởi không được thi đấu đúng sở trường, Silva không được xem như một quân bài tối cần thiết của Mancini. Nhưng khác với Mata, anh vẫn có cơ hội ra sân, vẫn có cơ hội khẳng định mình, và quan trọng hơn là anh đã tỏ ra thích nghi khá tốt với nhiều vị trí khác nhau.
Dưới triều đại mới của Manuel Pellegrini, Silva được xem là nhân tố quan trọng bậc nhất trong bộ khung đội hình, cùng với Yaya Toure, Sergio Aguero và Vincent Kompany. Dù đá cánh trái (khi có Aguero và Negredo hoặc Dzeko) hay chơi trong vai trò “số 10”, chiến lược gia người Chile luôn cố gắng tìm “đất” để khai thác hết khả năng sáng tạo của Silva. Nhờ thế, anh đang trải qua một trong những mùa bóng bùng nổ nhất sự nghiệp, và một suất chính thức trong màu áo ĐTQG tại VCK World Cup 2014 đã chắc chắn thuộc về anh. Đó là phần thưởng xứng đáng cho một cầu thủ đã nỗ lực lao động không mệt mỏi, đã biết thích nghi tốt với những vai trò khác nhau, và cũng đã gặp đủ may mắn để vươn tới đỉnh cao sự nghiệp.
Còn Mata, anh vẫn luôn đi sau người đàn anh một bước. Anh có thể đổ lỗi cho số phận, nhưng cũng nên nhìn lại chính bản thân mình. Khi cơ hội đến, anh đã bắt lấy nó bằng cả 2 tay hay chưa? Những màn trình diễn nhạt nhòa như ở trận derby Manchester (dù đã được David Moyes kéo vào chơi trong vai trò “số 10” sở trường) sẽ không bao giờ thuyết phục được HLV Vicente Del Bosque, và thậm chí là cả Moyes, nếu như mùa Hè tới ông được tăng cường thêm nhiều ngôi sao chất lượng.