Còn Stewart Downing thì cứ đi xuống dần, như nghĩa của cái họ mà anh đang mang.
Downing đã có một khởi đầu sự nghiệp tuyệt vời. Anh ra mắt ấn tượng ở Middlesbrough, tiếp tục bay cao ở Aston Villa, trước khi được Liverpool đưa về với giá chuyển nhượng lên tới 20 triệu bảng. Downing cũng ghi dấu cùng đội tuyển Anh từ khi còn trẻ. Anh ra mắt năm 2005, khi mới 21 tuổi, và từng được kỳ vọng sẽ giúp Tam sư giải được cơn khát một tiền vệ trái thực thụ.
Nhưng như đã nói, sự nghiệp Downing cứ “đi xuống dần” từ khi anh còn chưa kịp lên tới đỉnh cao. Quyết định sang Liverpool là một sai lầm lớn. Anh trở thành đề tài chế nhạo khi không ghi được bàn nào mà cũng chẳng có pha kiến tạo nào trong mùa giải đầu tiên. Đáy thất vọng là khi Downing bị HLV Rodgers bắt đá hậu vệ trái. Và đương nhiên, sự nghiệp quốc tế của Downing cũng tiêu tan.
Nhưng Downing đang đi lên trở lại, nhờ một quyết định sáng suốt của HLV West Ham, Sam Allardyce. “Big Sam” thay vì ép Downing bám cánh đã chuyển anh vào giữa, trở thành đỉnh của “viên kim cương” nơi tuyến giữa West Ham. Bây giờ thì Downing đang trải qua mùa giải đẹp đẽ bậc nhất trong sự nghiệp. Ở Premier League, anh chỉ kém mỗi Cesc Fabregas về số cơ hội tạo ra. Sau 11 trận, anh đã có 2 bàn và 4 pha kiến tạo cho đồng đội lập công.
Và rốt cuộc, phong độ xuất sắc của Downing cũng được HLV Roy Hodgson ghi nhận với một suất triệu tập vào đội tuyển Anh đợt này. Đó là một món quà bất ngờ với chính Downing, vì anh vẫn nghĩ rằng ở tuổi 30, anh “hơi già” để là một phần trong làn gió mới mẻ ở “Tam sư”. Nhưng tất nhiên, Hodgson không gọi người... cho vui. Ông biết rõ mình cần gì ở một Downing “không còn đi xuống”!