QPR đã trả cho Burnley 4 triệu bảng để sở hữu Charlie Austin Hè vừa qua. Đó không thể coi là một bản hợp đồng “hớ”, bởi mùa giải năm ngoái anh đã ghi tới 25 bàn tại Hạng Nhất, và lại mới chỉ 24 tuổi. Anh cũng đang khởi đầu cực tốt tại đội bóng của HLV Harry Redknapp, với 5 bàn trong 10 trận đầu tiên.
Ấy thế nhưng nếu so sánh với thương vụ Swansea mua Michu, Austin hẳn chẳng thể đáng giá như vậy. Chân sút người TBN chỉ tốn của CLB xứ Wales 2 triệu bảng (bằng 1/2 giá trị của Austin), và anh đã trở thành một trong những cầu thủ tấn công đáng sợ nhất Premier League. Tất nhiên, hoàn toàn có thể phản biện rằng bóng đá châu Âu hiện tại có mấy ai được như Michu…
Vậy hãy xét đến với một vài trường hợp khác: Leroy Fer, người được Norwich City chiêu mộ Hè vừa qua, hay Christian Atsu, tân binh của Chelsea mua về từ Porto. Cả 2 đều có giá 4 triệu bảng, ngang với Charlie Austin. Thậm chí, Marko Arnautovic, tài năng sáng giá của bóng đá Áo gia nhập Stoke từ Werder Bremen chỉ với giá hơn 2 triệu bảng; Max Kruse, một tuyển thủ quốc gia Đức, tới Moenchengladbach chỉ với 1,8 triệu bảng.
Downing, Carroll, Milner hay Rooney... đều quá đắt
Chẳng ai trong số những cái tên kể trên sánh được với Michu, nhưng rõ ràng họ đều là những cầu thủ đã chứng tỏ được nhiều hơn Austin, người chưa từng có cơ hội thi đấu tại các giải lớn. Trong khi đó, Andy Carroll (35 triệu bảng), Stewart Downing (20 triệu) hay Lescott (23 triệu) đều sở hữu mức giá "trên trời" dù chất lượng của họ thực chất chỉ ở mức trung bình. Vì sao Austin, Carroll hay Downing lại đắt như vậy? Câu trả lời: Đơn giản họ là người Anh.
Đó chính là vấn đề của bóng đá xứ Sương mù. Họ muốn phát triển những tài năng bản địa, cũng như những gì Đức hay TBN đang làm quá tốt, nhưng vì nhiều lý do, chính người Anh đã tự hạn chế cơ hội những cầu thủ trẻ của họ. Mỗi CLB chỉ là một doanh nghiệp lớn, và giữa hai cầu thủ có trình độ tương đương, tất nhiên người có mức giá rẻ hơn sẽ được lựa chọn. Và đó chắc chắn không phải là người Anh.
FA cho rằng các cầu thủ ngoại quốc đang "giết chết" nền bóng đá của họ, và đã đưa ra phương án hạn chế các CLB "nhập khẩu" cầu thủ bằng cách đề ra số lượng cầu thủ bản địa mỗi đội bóng phải có trong đội hình.
Nhưng điều đó lại đang gây phản tác dụng: nó làm cho giá cầu thủ Anh lạm phát nghiêm trọng, thậm chí những cầu thủ không có thực tài nhưng là người bản địa lại được “ăn lương” đều đặn, điều không chỉ ảnh hưởng tới đội bóng, tới sự nghiệp của cầu thủ ấy, mà còn tác động nghiêm trọng tới chất lượng của ĐTQG.
Nhưng điều đó lại đang gây phản tác dụng: nó làm cho giá cầu thủ Anh lạm phát nghiêm trọng, thậm chí những cầu thủ không có thực tài nhưng là người bản địa lại được “ăn lương” đều đặn, điều không chỉ ảnh hưởng tới đội bóng, tới sự nghiệp của cầu thủ ấy, mà còn tác động nghiêm trọng tới chất lượng của ĐTQG.