Tuy nhiên, nếu chỉ chăm chú vào Mourinho, Van Gaal mà bỏ quên Brendan Rodgers, Manuel Pellegrini hoặc Arsene Wenger thì hơi thiếu công bằng.
Cả 3 HLV vừa nêu không thuộc dạng mạnh mồm nhanh miệng như cặp Van Gaal - Mourinho, nhưng họ đã giành được những thành công đáng nể trong mùa rồi. Rodgers giúp Liverpool trở thành ứng viên vô địch Anh “từ trên trời rơi xuống” khi từ thứ 7 mùa trước đó vọt lên hạng 2 mùa 2013/14 với lối chơi tấn công đẹp mắt, hiệu quả cùng cặp tiền đạo SAS vào loại hay nhất lịch sử Premier League. Pellegrini mới đến giải vô địch quốc gia khốc liệt nhất thế giới đã lập tức điền tên trên bảng vàng vốn chỉ dành cho rất ít nhà cầm quân từng có vinh dự vô địch Premier League. Chưa hết, Pellegrini còn giúp Man City giành một giải “phụ” là Cúp Liên đoàn Anh. 3 cúp quốc nội, The Citizens chỉ chừa một, và thật bất ngờ khi đội bóng đoạt Cúp FA danh giá của người Anh lại là Arsenal. Sau 9 năm không có nổi dù chỉ một danh hiệu, Arsenal đã có liền 2 chiếc cúp (FA Cup, Siêu Cúp Anh) chỉ trong chưa hơn 3 tháng. Các fan The Gunners từng lớn tiếng yêu cầu HLV Wenger từ chức (hoặc bị sa thải) có lẽ thầm cảm ơn sự sáng suốt của BLĐ Arsenal.
Wenger, Pellegrini và Rogders đang nhỉnh hơn Mourinho (2 mùa liền trắng tay, với Real Madrid và Chelsea) cũng như Van Gaal (mới chân ướt chân ráo đến Premier League) xét trong bối cảnh hiện tại của bóng đá Anh. Nói ít làm nhiều, hơn nữa còn thuận lợi về tinh thần (thành công lớn mùa trước) cũng như chuyên môn (lực lượng và lối chơi ổn định, không cần phải thay đổi quá nhiều về nhân sự) là những ưu thế rõ rệt của Wenger, Pellegrini so với hai ông “to mồm” Mourinho, Van Gaal.
Năm HLV kể trên nắm 5 đội bóng sáng giá nhất cho chức vô địch Anh, nhưng nếu lỡ không vô địch thì Wenger, Pellegrini và Rodgers cũng không sợ bị sa thải. Trong khi đó, với Mourinho và Van Gaal, áp lực thành công lớn gần như là bảo chứng duy nhất giúp cặp thầy - trò từng dẫn dắt Barcelona ở thập niên 90 thế kỷ trước tiếp tục công việc hiện tại sau khi kết thúc mùa bóng 2014/15.
Gần 2 thập kỷ trước, Mourinho là học trò của Van Gaal. Mourinho giống Van Gaal, không tự đặt cho mình bất kỳ giới hạn nào, và cũng chẳng ngại bất kỳ thử thách nào. Xuất phát sau không có nghĩa muôn đời sẽ về đích muộn, Mourinho đã đánh bại ông thầy Van Gaal khi Inter Milan thắng Bayern Munich ở chung kết Champions League 2010.
Đến Anh năm 2004, Mourinho vượt lên nhanh chóng, qua mặt cả những HLV giàu thành tích (cũng như kinh nghiệm) ở Premier League như Wenger. Mourinho cũng từng dè bỉu Wenger là “chuyên gia thất bại” nhưng bây giờ, ai đang là kẻ chiến bại? Tương tự, Mourinho tỏ ý xót thương Pellegrini (bị Real Madrid sa thải, nhường chỗ cho Mourinho) cũng như từng dè bỉu, chê cười Claudio Ranieri. Nhưng, Pellegrini không phải Ranieri. Thành công dù sớm dù muộn cũng đều đáng quý, thậm chí muộn còn đáng phục hơn vì tính kiên trì và lòng tin phải đủ lớn.
Mourinho, Van Gaal khởi đầu trước nhưng bây giờ lùi lại phía sau Rodgers, Pellegrini, Wenger. Vẫn còn thời gian để vượt lên trước, nhưng hãy tập trung làm việc thay vì cứ đấu võ mồm hoặc tự xem mình là cái rốn vũ trụ.