Tại Anfield, Liverpool tiếp đón Chelsea với hành trang là chuỗi phong độ tốt nhất trong 2 thập kỷ, 11 chiến thắng liên tiếp, 14 thắng/16 trận, bất bại từ đầu năm 2014 và dẫn đầu bảng với 5 điểm cách biệt. Ngược lại, Chelsea đã không còn hy vọng vô địch, đã để thua trận đầu tiên trên sân nhà Stamford Bridge dưới quyền chỉ đạo của Jose Mourinho. Những thất bại cay đắng trước Aston Villa và Crystal Palace khiến The Blues trả giá bằng cuộc đua tới ngôi đầu, trong khi sự vô hại của hàng công liên tiếp làm “Người đặc biệt” phải thất vọng.
Thế rồi trận thua 0-2 trước Chelsea ngay trên sân nhà đã tước đoạt của Liverpool tất cả, như chúng ta đều biết. Nếu có một trận cầu nào có thể thay đổi hoàn toàn cục diện 2 số phận, đó phải là trận đấu tại Anfield ngày 27/4.
Chelsea đã chấm dứt hy vọng chạm tay vào chiếc cúp Premier League của người Merseyside sau 24 năm chờ đợi, để rồi sau đó bắt đầu tiến hành công cuộc hoàn thiện đội hình trong mùa Hè. Họ đã nhìn ra những điểm yếu cốt lõi làm nên thất bại của mùa giải qua, để rồi nhanh chóng bổ sung lực lượng và “lột xác” hoàn toàn từ đầu mùa 2014/15. Giờ thì họ đã trở thành ứng cử viên số một cho chức vô địch, hứa hẹn tái lập kỳ tích bất bại của Arsenal 2003/04. Đoàn quân của Mourinho đã có nhiều hơn Liverpool 15 điểm, sau khi một lần nữa đánh bại đối thủ này cũng tại Anfield với tỉ số 2-1.
Đội bóng thành phố cảng lúc này đang xếp ở vị trí thứ 11, đã thua 5 trong 11 vòng đấu đầu tiên của Premier League (nên biết đội quân của Brendan Rodgers chỉ thua 6 trận trong cả mùa trước). Thiếu vắng đi ma thuật của Luis Suarez, The Kop bị tác động quá nặng nề. Thêm vào đó, họ còn không gặp may với chấn thương liên miên của Daniel Sturridge. Cặp tiền đạo đóng góp tới 1 nửa số bàn thắng của CLB mùa trước vắng mặt, Liverpool không sa sút mới lạ.
Đáng lo ngại hơn, những bản hợp đồng mới không hề giúp ích gì được cho họ. Những sai lầm cá nhân của hàng thủ mùa trước vốn đã nhiều, mùa này còn xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, trong khi hàng công không còn biết cách ghi bàn. Cách tiếp cận trận đấu cũng trở nên thận trọng và dựa nhiều vào kiểm soát bóng thay vì lối chơi ngẫu hứng, pressing liên tục và phản công nhanh của mùa 2013/14.
Kể từ trận đấu ngày 27/4, Chelsea đã bất bại trong 14 trận liên tiếp, thắng tới 11 trong số đó và ghi được 32 bàn thắng. Trái lại hoàn toàn là phong độ của Liverpool, sau chuỗi 11 trận toàn thắng là những thất bại tới thường xuyên hơn chiến thắng, ghi chỉ 19 bàn, hiệu số là -2 và chỉ đạt nửa số điểm The Blues đã giành cùng giai đoạn. Nhưng đâu là lý do chính đằng sau sự xáo trộn của số phận này?
Chuyển nhượng
Liverpool và Chelsea đã trải qua một mùa Hè rất khác nhau. Mourinho biết rõ lý do đội bóng của ông thất bại thậm chí từ trước khi mùa giải 2013/14 bắt đầu, với lời thừa nhận “thiếu hỏa lực hàng công và sẽ không thể cạnh tranh chức vô địch”. Liverpool sau khi mất chức vô địch vào tay Man City, đã để tổn thất tiếp “ảo thuật gia” Suarez với giá 75 triệu bảng về tay Barca. Đổi lại, Rodgers có một khoản tiền kha khá để “đi chợ” nhằm cải thiện chiều sâu đội ngũ vốn khá mỏng của mùa trước.
Chia tay 2 công thần Frank Lampard và Ashley Cole, Chelsea hiểu rằng họ cần phải tìm những người thay thế thích hợp, với chất lượng tốt hơn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến sự cân bằng của đội. Filipe Luis, thành viên nhà vô địch Tây Ban Nha Atletico Madrid đã được đưa về cùng với Cesc Fabregas, tiền vệ đang thất sủng ở Barca.
Hiệu quả của các tân binh này không cần bàn cãi. Nếu như Luis chưa được sử dụng nhiều do Cesar Azpilicueta chơi quá xuất thần, thì Fabregas đã có 9 pha kiến tạo từ đầu mùa, đóng góp đáng kể cho thành công của đội bóng tới thời điểm này. Mourinho thêm 1 lần nữa chứng tỏ khả năng nhìn ngôi sao siêu hạng, sau khi đã chiêu mộ “hòn đá tảng” Nemanja Matic hồi đầu năm.
Một điểm yếu “chết người” của The Blues mùa trước, hàng công, đã được Mourinho thanh lọc toàn bộ. Fernando Torres, Demba Ba và Samuel Eto’o sau 1 mùa bóng chỉ ghi được tổng cộng 19 bàn đã đồng loạt ra đi, và theo chiều ngược lại, sân Stamford Bridge đón Diego Costa, Loic Remy và thần tượng một thời Didier Drogba. Để rồi chỉ sau hơn 10 vòng đấu, một mình Costa đã ghi tới hơn 1 nửa số bàn của cả Torres, Ba và Eto’o cộng lại. Cái giá 32 triệu bảng Chelsea bỏ ra cho chân sút gốc Brazil đang tỏ ra xứng đáng tới từng xu, không chỉ bởi hiệu suất làm bàn, mà còn bởi sự ăn ý tuyệt vời với Eden Hazard và Fabregas.
Remy, người suýt chút nữa gia nhập Liverpool trước buổi kiểm tra y tế trên đất Mỹ, là sự bổ sung tuyệt vời cho chiều sâu hàng công Chelsea. Tài năng của anh không thể nghi ngờ, sau một vài mùa bóng gây ấn tượng tại QPR và Newcastle. Cuối cùng là Drogba. “Voi rừng” đã có một đoạn cuối sự nghiệp như giấc mơ, khi được trở lại CLB anh yêu mến, nơi anh được xem là huyền thoại. Dù chẳng còn là Drogba mạnh mẽ của ngày xưa, nhưng là lựa chọn số 3 không hề tệ cho hàng công của Mourinho, với đẳng cấp và kinh nghiệm không cần bàn cãi.
Mùa giải năm ngoái, Liverpool không cần phải ra sân nhiều. Họ hầu như chỉ ra sân 1 lần mỗi tuần, nhờ đó luôn tung ra được đội hình mạnh nhất, chất xúc tác hoàn hảo cho chuỗi phong độ ấn tượng của họ. Khi mất Suarez và lại phải chia sức cho Champions League mùa này, The Kop lập tức xuất hiện khá nhiều lỗ hổng cần khỏa lấp.
Lỗ hổng đầu tiên là vấn đề ở một hàng phòng ngự đã để lọt lưới tới 50 bàn mùa trước, tức là còn nhiều hơn cả đội xếp thứ 11 Crystal Place. Những sai lầm cá nhân đã nhiều lần cản bước “Lữ đoàn Đỏ”, nếu như không có chúng, họ hẳn đã vô địch Premier League không mấy khó khăn. Kolo Toure, Martin Skrtel và Mamadou Sakho luôn thiếu chắc chắn và thiếu cả tự tin, lại được bọc hậu bởi một chàng thủ môn thường xuyên mắc lỗi là Simon Mignolet. Để giải quyết vấn đề này, Dejan Lovren được đưa về với giá 20 triệu bảng từ Southampton. Trong khi đó, Daniel Agger phải ra đi với giá vỏn vẹn 3 triệu bảng, một quyết định khó hiểu dù anh là hậu vệ tốt nhất Liverpool có. Javi Manquillo và Alberto Moreno, cặp hậu vệ biên trẻ tuổi tới từ La Liga đang thi đấu không tệ ở 2 hành lang cánh, nhưng họ vẫn để lọt những sai lầm cá nhân hệt như mùa trước.
Thứ bóng đá tấn công của Liverpool năm ngoái rất lôi cuốn, rất tuyệt vời, nhưng nó bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự ra đi của Suarez. Steven Gerrard và Jordan Henderson không tham gia nhiều vào tấn công, để mặc bộ tứ Philippe Coutinho, Raheem Sterling, Suarez và Sturridge lo liệu. Thế nhưng đến giờ, những bản hợp đồng mới lại không đủ chất lượng. Emre Can đã ghi bàn vào lưới Chelsea, nhưng chấn thương quá nhiều từ đầu mùa. Adam Lallana là điểm sáng duy nhất với kỹ thuật điêu luyện và lối chơi trực diện, với minh chứng là bàn thắng vào lưới West Brom. Lazar Markovic gây thất vọng tràn trề, nhưng với một cầu thủ trẻ, khi sự tự tin đã trở lại, chúng ta sẽ có thể chờ đợi nhiều hơn.
Hàng công của Liverpool năm nay thực sự là tương phản hoàn toàn so với mùa 2013/14. Bộ ba Fabio Borini, Rickie Lambert và Mario Balotelli chưa ghi 1 bàn nào tại Premier League, trong khi Sturridge thì vật lộn miệt mài với chấn thương.
Như đã thấy, Chelsea khôn ngoan hơn nhiều trong các thương vụ chuyển nhượng. Họ chỉ rõ ra được đâu là vị trí cần tăng cường, để rồi mua một ngôi sao chất lượng có thể lập tức đảm nhiệm vị trí ấy trong đội hình chính. Rodgers lại khác, ông chú trọng số lượng hơn chất lượng, và dù đó chẳng phải ý kiến tồi khi Liverpool phải tham chiến ở Champions League, nhưng sau khi đã để mất Suarez, họ cần một ngôi sao khác gánh vác trọng trách tương tự.