Nhưng với sự nghiệp “trồng người” thì đào tạo chỉ mới là khâu đầu tiên. Còn khâu phát triển nữa, và đó là điều mà Chelsea chưa làm tốt.
Callum Hudson-Odoi là một ví dụ điển hình. Tài năng và tiềm năng của cầu thủ này là điều không cần phải bàn cãi. Nhưng cơ hội để anh thể hiện chúng thì sao? Gần như không có.
Từ đầu mùa, Odoi, ngoài trận giao hữu hạng sang là trận tranh Community Shield với Man City, chưa được HLV Maurizio Sarri tạo cơ hội ra sân thêm một lần nào. Anh thậm chí chỉ 1 lần được có tên trong danh sách đăng ký, ở trận gặp Liverpool tại Carabao Cup, nhưng không được vào sân.
Hudson-Odoi, cùng với Jadon Sancho của Dortmund, Phil Foden của Man City, Emile Smith-Rowe của Arsenal và Morgan Gibbs-White của Wolves là những trụ cột của đội U-17 Anh vô địch World Cup một năm về trước.
Nhưng trong khi Hudson-Odoi còn vật vã tìm cơ hội ra sân, thì Foden đã có 5 trận cho Man City (2 đá chính), Smith-Rowe vừa ghi bàn cho Arsenal ở Europa League trong lần đá chính thứ hai, còn Gibbs-White thì đã có 6 trận cho Wolves. Sancho thì không phải bàn thêm.
Ở lại Chelsea rõ ràng là một sai lầm của Hudson-Odoi. Jason Mount, người đang được Chelsea cho Derby County mượn, đã được gọi lên đội tuyển Anh sau khi ra sân và tỏa sáng thường xuyên.
Nathaniel Chalobah, hiện ở Watford, cũng đã được Southgate triệu tập. Nếu chọn tới RB Leipzig hay Monaco, những đội bóng đã hỏi mượn hồi mùa Hè, Hudson-Odoi có thể đã được thi đấu thường xuyên. Và biết đâu còn cơ hội lên tuyển...
Đừng bỏ lỡ thời cơ vàng Những người làm bóng đá lâu năm đều tin rằng độ tuổi 18-21 là độ tuyển vàng với sự phát triển của một cầu thủ. Nếu không được ra sân thường xuyên trong giai đoạn này, các ngôi sao non rất dễ bị “chột”. Dele Alli, ví dụ, đã có tới 193 trận chính thức trước sinh nhật thứ 21. Sao trẻ Chelsea, Ruben Loftus-Cheek, già hơn 3 tháng, thì chỉ có 26 trận. |