Trước thềm trận Arsenal-Liverpool, BLV John Brewin của ESPN đặt câu hỏi: “Liệu Sturridge và Suarez có thể mang lối đá cặp tiền đạo quay trở lại với Premier League?” - kèm một bài viết dài nói về sự biến mất của một sơ đồ chiến thuật có cặp tiền đạo.
Rất nhiều người trong số chúng ta đã bắt đầu yêu bóng đá từ cái thời mà những cặp tiền đạo vẫn còn là xu hướng chủ đạo của bóng đá. Những người yêu M.U sẽ không thể quên Cole-Yorke, cặp tiền đạo đã làm mưa làm gió ở Premier League những năm cuối của thập kỷ 90. Những người yêu Bayern sẽ nhớ mãi Elber-Jancker, cho dù trong số 2 người đó thì anh Jancker cao lêu khêu chỉ “làm tường” để quả bóng bật về phía Elber.
Người yêu Real thì sẽ nhớ Morientes-Raul. Cho dù sau này Morientes có thành công ở Monaco, thì trong ký ức của các CĐV, anh cũng luôn là người đá cặp với Raul trong những năm Galaticos 1.0 đầy vinh quang ấy. Rồi vài năm sau đó, ai mà không biết đến cặp Bergkamp-Henry bất khả chiến bại của Arsenal?...
Bergkamp và Henry
Nhưng khái niệm “cặp tiền đạo” đã đi vào dĩ vãng. Các nhà chuyên môn đều thừa nhận rằng những hệ thống phòng ngự mới khiến cho việc tung ra cùng lúc 2 tiền đạo đúng nghĩa trở thành điều xa xỉ. Trong những năm vừa qua, các đội bóng thành công nhất châu Âu đều không đá 2 tiền đạo. Phá cách, thì đá 4-6-0 như M.U thời còn Ronaldo hay Barca của Pep. Mẫu mực, thì đá 4-2-3-1 như Bayern Munich, Inter hoặc Chelsea. Nếu có 2 tiền đạo trên sân, một người phải đá lùi (đây chính là bi kịch của Rooney)
Sturridge và Suarez làm sống lại hy vọng mong manh về việc khái niệm “cặp tiền đạo” còn có chỗ đứng trong bóng đá hiện đại. Nhưng việc níu cái hy vọng ấy, dường như chỉ là một nỗi niềm của những người hoài cổ.
Trong cuộc sống có rất nhiều thứ gắn chặt với những ký ức tốt đẹp của ta. Những thứ không bao giờ phai nhạt trong trí nhớ, nhưng chúng đơn giản là phải biến mất vì thời thế đã đổi thay. Chúng ta có thể nhớ và yêu những chiếc Nokia “cục gạch” rất nhiều, nhưng bây giờ ta phải check mail, lướt facebook và... đọc bongdaplus mỗi ngày, nên những chiếc điện thoại như thế không thể tồn tại nữa.
Chúng ta có thể đã gắn cả một quãng đời với Yahoo! Messenger, thậm chí đã quen và yêu người bạn đời trên ấy, nhưng bây giờ facebook đem đến một nền tảng thuận tiện hơn, cả năm ta không mở Yahoo! ra nữa. Chúng ta có thể luôn nhớ về Hà Nội và Sài Gòn vắng vẻ với những bóng người lại qua của vài chục năm về trước, và xem lại những hình ảnh ấy thấy thật đẹp...
Dù yêu ký ức bao nhiêu, đôi khi chúng ta không thể không chấp nhận thực tế rằng cuộc sống đã đổi thay.
Daniel Sturridge và Luis Suarez có thể làm sống lại một thời kỳ được không? Hay những ngày tháng của Cole-Yorke, Raul-Morientes đã vĩnh viễn trở thành những ký ức đẹp không bao giờ quay trở lại được nữa?