Joe Hart không phải là một thủ môn kém cỏi, chắc chắn là thế, qua những gì anh đã thể hiện ở các mùa trước. Nhưng việc Hart nghiễm nhiên là sự lựa chọn không thể thay thế trong khung gỗ của Man City suốt thời gian dài đã biến sự tự tin trở thành tự mãn. Một thực tế là nếu như bây giờ HLV Pellegrini cần một thủ môn cho một trận đấu lớn ở châu Âu, hoặc để thay thế Hart trong nhiều trận liên tiếp, người đó chắc chắn không phải là Costel Pantilimon.
Rất khó có một đội bóng nào sở hữu hai thủ môn xuất sắc ngang nhau, nhưng các HLV luôn cần có một thủ môn giàu kinh nghiệm và sẵn sàng thay thế người bắt chính trong mọi hoàn cảnh. Như trường hợp Brad Friedel đã giúp cậu em Brad Guzan trưởng thành tại Aston Villa, sau đó là với Hugo Lloris tại Tottenham… Friedel mang lại một áp lực vô hình từ băng ghế dự bị trong mỗi trận đấu, khiến Guzan hay Lloris khi đứng trong khung gỗ phải tự nhủ nếu bản thân không nỗ lực hết sức sẽ bị “ông lão” lấy chỗ ngay.
Đổ sai lầm cho Hart là việc dễ, giúp anh gượng dậy với là việc cần làm
Đây là một chiêu bài hết sức cổ điển trong giới cầm quần. Hãy nhớ lại, khi Sir Alex Ferguson đem Robin van Persie về M.U, có thể thấy Wayne Rooney không thích thú chút nào, nhưng ngược lại nó thúc đẩy tiền đạo người Anh lấy lại phong độ đáng sợ nhất trên sân cỏ.
Man City nên làm điều tương tự vào tháng Giêng. Họ cần phải mang về một thủ môn dự bị đủ chất lượng để đe dọa vị trí của Hart. Lẽ ra Man City đã có thể ký với Mark Schwarzer, người đã chuyển đến Chelsea hồi đầu mùa này theo dạng chuyển nhượng tự do. Nhiều người hẳn vẫn thắc mắc Mourinho cần gì một thủ môn đã qua thời đỉnh cao như Schwarzer khi trong tay đã có một Petr Cech xuất sắc. Song giờ thì hẳn tất cả đã rõ!
Với Hart, đây là một thời điểm hết sức quan trọng bởi World Cup 2014 đã ở rất gần. Có lẽ HLV trưởng Roy Hodgson nên sử dụng Fraser Forster hay Jack Butland ở những trận giao hữu tới đây nhằm tạo động lực cho Hart phấn đấu. Đó là cách để giúp Hart vượt qua cuộc khủng hoảng hiện tại.