Sau khi không thể giúp Man City bảo vệ thành công chức vô địch Premier League 2011/12, HLV Roberto Mancini phải ra đi. Và có lẽ chưa ai quên được nghĩa cử của một nhóm CĐV Man xanh. Họ mua một trang của tờ Manchester Evening News để cám ơn nhà cầm quân người Italia vì 3 năm làm việc tại Etihad.
Nhóm CĐV ấy tất nhiên không xem mùa bóng cuối cùng của Mancini tại Man City (2012/13) là thất bại. Họ là những người hiểu rõ một điều: bảo vệ chức vô địch bao giờ cũng khó hơn nhiều việc giành lấy danh hiệu ấy từ tay một đội bóng khác. Tâm lý thi đấu của cầu thủ đã khác, cách đối phương nhập cuộc khi đá với nhà ĐKVĐ cũng khác, chưa kể những đối thủ đã thua họ mùa trước đều quyết tâm hơn.
Mùa này, cũng đang có 2 luồng ý kiến trái ngược nhau trong cộng đồng CĐV Man City trong việc đánh giá Manuel Pellegrini. Một nửa bảo Pellegrini gây thất vọng nặng nề. Từ chỗ bảo vệ chức vô địch Premier League, giờ Man xanh chỉ còn ra sức giữ lấy một chân trong Top 4 mà thôi. Nhóm còn lại thì khẳng định mùa giải này không hề tệ. Nếu đội bóng trở thành nhà cựu vô địch, đấy là vì Chelsea đã mạnh hơn đáng kể, chứ không phải Man City yếu đi. Và họ tin là với những điều chỉnh trong mùa Hè này, Pellegrini sẽ thừa sức mang Man xanh trở lại đỉnh cao.
Đây là cuộc tranh luận hết sức thú vị. Người ngoài cuộc sẽ nhìn vào đó để thấy những thay đổi về mặt tâm lý của nhóm CĐV đã trải qua một cuộc đổi đời nhờ vào túi tiền của tỷ phú Ả Rập. Nhìn vào sự kỳ vọng dành cho Man xanh thời gian gần đây, hơi khó tin khi biết đội bóng này từng chạm đáy khủng hoảng cách đây 15 năm.
Ngày ấy, họ còn lặn ngụp ở tận giải hạng Ba. Khi Stuart Pearce còn ngồi trên ghế huấn luyện (2005-2007), fan của Man xanh thấy trước mắt họ chỉ có 2 con đường để lựa chọn. Một là: cố tiến thật sâu tại các giải đấu cúp, nhưng xao nhãng ở giải vô địch và kết thúc mùa bóng ở đâu đó giữa BXH của giải hạng Nhất. Hai là: bỏ hết cúp đi, cố tập trung để lên Ngoại hạng rồi sau đó lại... xuống hạng vì không đủ tiềm lực trụ lại. Những ngày ấy, “đại chiến” đâu phải là từ để gọi các trận đấu với “tứ đại gia” mà dùng để gọi những cuộc chiến trụ hạng với Blackburn hay West Brom.
Rồi tiền của Thaksin Shinawatra và sau đó là Sheikh Mansour đổ vào. Man City thay đổi quá nhanh đến mức nhiều CĐV của họ đã quên béng đi cái thời đồng cam cộng khổ. Cũng như những người bán đất giàu lên sau một đêm, một nhóm CĐV này trở thành trưởng giả học làm sang. Mở miệng ra là hô hào vô địch, hở chút là đòi sa thải HLV. Nhóm còn lại vẫn luôn nhớ về thuở hàn vi, nay đã có thể sánh vai với các đại gia Premier League nhưng không ngước mặt lên trời, không đòi hỏi quá đáng. Họ yêu hiện tại, nhưng chưa quên những ngày kham khổ chưa xa.
Trong 5 giải vô địch lớn nhất châu Âu mùa này, không ai tạo ra nhiều cơ hội ghi bàn hơn Man City (424), vượt xa những Real Madrid (387), Chelsea (376), Bayern Munich (363)... Nghĩa là cách chơi của Man xanh vốn vẫn rất ổn, họ chỉ hơi thiếu chính xác ở khâu dứt điểm. Nhưng như lý thuyết về chiếc cốc vơi vậy, vẫn có người chỉ nhìn vào nửa vơi của nó.