Võ công, danh vọng, quyền lực của một nhân vật như thế, hẳn nhiên là miễn bàn rồi. Thú vị ở chỗ, Hồng bang chủ trước tiên cứ phải... lão ăn mày. Làm sao để một con người như thế vươn lên thành đại anh hùng, đứng trong võ lâm ngũ bá, thì đấy lại là chuyện khác. Cũng chẳng phải hiếm trong cuộc sống.
Thế giới giang hồ võ hiệp của Kim Dung có “chúa ăn mày” thì thế giới mafia của Mario Puzo cũng có “vua rác” Bocchicchio. Vươn lên từ nghề đổ rác - cái nghề không ai thèm làm, vậy mà rút cuộc Bocchicchio cũng trở thành một cánh mafia hùng mạnh, chẳng phe nào trong thế giới ngầm dám giỡn mặt. Đấy chỉ là tiểu thuyết, dĩ nhiên. Nhưng truyện của Kim Dung hoặc Mario Puzo làm cho người ta say mê chẳng phải chỉ vì văn hay chữ tốt hoặc cốt truyện hấp dẫn, mà còn vì nó quá sống động, quá sát với cuộc sống thật.
Bóng đá cũng là một phần của cuộc sống. Và trong bóng đá, chúng ta có Roman Abramovich - người thật, việc thật, chứ chẳng hề là nhân vật của tiểu thuyết nào. Khổ nỗi, nếu bạn nhìn thấy ở đâu đó trong cuộc sống một con người thật, với những suy nghĩ thật, hành động thật, nhưng lại có vẻ... không thật, thì đấy lại chẳng phải là chuyện lạ!
Hồng Thất Công trong Kim Dung có một đặc điểm thú vị: việc ông thích nhất trên đời là... được ăn ngon. Với đẳng cấp võ nghệ tuyệt luân, Hồng bang chủ dễ dàng tận hưởng mọi thứ sơn hào hải vị ngay trong bếp của... vua, mà chẳng ai biết. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông không thích các món ngon dân giã. Suy cho cùng, đấy chỉ là lão ăn mày thôi mà! Đánh được vào tâm lý này, cô bé Hoàng Dung thông minh xuất chúng đã biết cách làm những món ngon trong điều kiện “quê mùa” để... dụ Hồng lão bang chủ truyền thụ võ công cho “bồ” của mình.
Đấy gọi là những món “ngon - bổ - rẻ” mà trong cuộc sống thường nhật, không một tín đồ ẩm thực nào lại không hiểu. Ăn ngon thì ai cũng thích. Nhưng có không ít loại người rất khó, nếu không muốn nói là sẽ chẳng bao giờ được thưởng thức được loại hình “ngon - bổ - rẻ”. Vua thì làm sao biết được món ngon rẻ tiền, cũng như Thạch Sùng không có nồi đất mẻ vậy.
Trong tay tỷ phú Roman Abramovich là đội Chelsea, do ba nhân vật đang cùng xây dựng. Đó là Antonio Conte, với nhiệm vụ giới thiệu một Chelsea luôn mạnh mẽ ở Premier League và Champions League; Michael Emenalo với nhiệm vụ vun đắp tương lai; và Granovskaia với nhiệm vụ phát triển kinh tế. Abramovich muốn Chelsea là một món vừa “ngon” (việc của Conte), vừa “bổ” (việc của Emenalo) lại vừa “rẻ” (việc của Granovskaia).
Chẳng phải trên đời không có những món như thế, nhưng cũng chẳng dễ làm ra những món như thế. Làm được, lại còn phải có người biết thưởng thức nữa. Không có tâm hồn khoáng đạt bên cạnh sự sành sỏi, sẽ không dễ gì hiểu được cái ngon của một món ăn rẻ tiền. Không có hiểu biết chuyên sâu, lại khó biết được chỗ bổ ích của một món ngon.
Mùa trước, Chelsea giới thiệu sơ đồ 3-4-3 khiến toàn bộ quê hương bóng đá phải ngước nhìn, rồi vô địch Premier League. Conte hãnh diện về sản phẩm của mình: “ngon” đấy! Hè này, Chelsea chi khoảng 183 triệu bảng mua cầu thủ mới, nhưng họ dẫn đầu Premier League về doanh số bán cầu thủ - là đội duy nhất bán được hơn 100 triệu bảng. Granovskaia có thể mỉm cười: “rẻ” đấy. Nhưng cái sự “ngon” và “rẻ” không đến cùng lúc. Lại chưa thấy Emenalo có gì để khoe phần “bổ”. Ông chủ Abramovich thẩm định “món Chelsea” như thế nào? Liệu ông có biết cách thẩm định?