Bước vào trận đấu cuối cùng của mùa giải, Everton và một loạt đội bóng khác gồm Oldham, Sheffield United, Ipswich Town và Southampton, đều có nguy cơ rớt hạng. Lần lượt Ipswich rồi Southampton chắc suất trụ hạng nhờ những kết quả có lợi. Điều đó cũng có nghĩa là số phận của Everton phụ thuộc vào điều kiện cần là họ đánh bại Wimbledon, và điều kiện đủ là Sheffield Utd thua Chelsea. Sau một giờ thi đấu, Sheffield dẫn trước Chelsea 2-1, còn Everton bị Wimbledon dẫn 2-0. Nhưng cuối cùng, điều điên rồ đã xảy ra. Sheffield thua ngược Chelsea, còn Everton thắng ngược Wimbledon. CĐV của “The Toffees” xuống sân ăn mừng như thể vừa vô địch Champions League.
Newcastle từng dẫn trước M.U tới 12 điểm vào tháng 1. Nhưng tới thời điểm họ hành quân tới Anfield, thầy trò Kevin Keegan biết rằng nếu không thể giành trọn ba điểm thì hy vọng vô địch của họ sẽ lập tức tan biến. Newcastle đã chơi thứ bóng đá hừng hực quen thuộc, và không kém phần hiệu quả. nhưng đây là Anfield và Liverpool không bao giờ chấp nhận chuyện các đội khác dễ dàng có được điều mà họ muốn. Với thất bại này, Chích chòe coi như đầu hàng trong cuộc đua với M.U.
Cựu ngôi sao của Newcastle, Alan Shearer, cho rằng trận đấu với M.U vào tháng 10/1996 là một màn trình diễn hoàn hảo của Newcastle. Đó cũng có thể xem là một màn trả thù không thể ngọt ngào hơn của Chích chòe trước người hàng xóm vùng Đông Bắc, những kẻ đã “cướp trắng” chức vô địch Premier League 1993/94 của họ. Nhưng HLV Alex Ferguson lại nghĩ khác. Vì trận thắng này, Newcastle sinh ra tự mãn, và từ đó không bao giờ có thể tìm lại được vị thế của một ứng viên vô địch nữa.
Ian Wright là người trực tiếp góp mặt trong trận đấu này, và theo tiền đạo huyền thoại người Anh thì đó là một trận đấu “không thể quên”. “Chúng tôi khởi đầu rất tốt và dẫn trước 2-0, nhưng ai cũng biết rằng họ [M.U] còn chưa làm nóng,” ông Wright nói. “Đội hình của họ lúc ấy rất chất lượng, và ngay trước khi chúng tôi biết điều đang xảy ra thì Teddy Sheringham đã kịp ghi hai bàn để đưa trận đấu trở lại vạch xuất phát. David [Platt] đưa chúng tôi vượt lên với một pha đánh đầu tuyệt vời, nhưng phải tới khi trận đấu kết thúc chúng tôi mới dám tin rằng mình đã thắng.”
Đây là một chiến thắng nổi tiếng của Leeds, một thế lực mới nổi đang cố gắng làm tất cả để thay đổi trật tự bóng đá Anh. Và đó cũng là một màn trình diễn nổi tiếng của Mark Viduka. Một mình tiền đạo người Australia đã ghi cả bốn bàn thắng vào lưới The Kop. Điều đáng nói là Liverpool thời điểm đó được đánh giá cao hơn, lại có lợi thế về con người (Leeds mất bốn trụ cột, rồi mất thêm Woodgate ngay đầu trận), cũng như sớm tạo được cách biệt 2 bàn chỉ sau 16 phút.
Một trong những trận đấu cho thấy rõ nhất cái gọi là “tinh thần M.U”. Đội chủ sân White Hart Lane đã có một hiệp 1 tưng bừng và vượt lên dẫn trước tới 3-0. Bước vào giờ nghỉ, không ai tin là M.U có thể có được dù chỉ là 1 điểm. Nhưng điều khó tin ấy đã xảy ra. Trong hiệp 2, M.U ghi một mạch 5 bàn do công của… 5 cầu thủ khác nhau gồm Andy Cole, Laurent Blanc, Van Nistelrooy, Veron và Beckham. Dù vậy, HLV Ferguson sau trận vẫn tỏ ra rất bực tức.
Trận đấu này được nhớ đến bởi một “sự cố” trong đường hầm. Roy Keane gầm ghè đòi ăn tưới nuốt sống Patrick Vieira vì dám “gây sự” với Gary Neville. Tuy nhiên, cũng bởi vì sự cố đó mà người ta quên mất rằng đây là một trong những trận đấu có chất lượng chuyên môn cao bậc nhất trong lịch sử Premier League. Arsenal dẫn trước 2-1 sau giờ nghỉ, nhưng cuối cùng M.U đã có thể rời Highburry với 3 điểm trọn vẹn nhờ màn trình diễn rực sáng của Cristiano Ronaldo trong hiệp 2.
Thời điểm tiếp đón Arsenal, Liverpool đang trải qua mùa giải rực rỡ nhất dưới thời HLV Rafa Benitez. Nếu thắng, họ sẽ vượt lên trước kình địch M.U trong cuộc đua vô địch. Và đó có vẻ là một nhiệm vụ không mấy khó khăn khi mà Arsenal gần như đã hết động lực (hơn Aston Villa ở vị trí thứ 5 tới 7 điểm). Điều mà Liverpool không tính được là phong độ ngoài sức tưởng tượng của Andrey Arshavin. Một mình cầu thủ người Nga đã ghi cả 4 bàn cho Arsenal ở Anfield, góp phần đánh sập ý chí của The Kop.
Nếu không có trận đấu này, có lẽ sẽ có nhiều CĐV của M.U quên mất Michael Owen từng có thời gian chơi bóng cho họ, thậm chí còn mang áo số 7. Cựu thần đồng của bóng đá Anh sẽ sống mãi trong lịch sử của trận derby thành Manchester với bàn thắng ở phút 90+6 cuộc đối đầu diễn ra vào tháng 9/2009. Đó là một pha phối hợp hoàn hảo: đường chuyền của Giggs là hoàn hảo và thoát xuống rồi xỉa bóng vào góc xa của Owen cũng vậy.
Newcastle thường được nhớ tới với hình ảnh của một đội bóng dễ dàng buông xuôi và đánh mất lợi thế khi gặp phải nghịch cảnh. Nhưng trong trận đấu với Arsenal vào đầu năm 2011, họ đã chứng minh điều ngược lại. Newcastle bị Arsenal dẫn tới 4-0 khi bước vào giờ nghỉ. Nhưng sang hiệp 2, khi Arsenal phải chơi thiếu người, Newcastle đã vùng lên và làm được điều không tưởng. Người ấn định chiến thắng 4-0 cho Newcastle là Cheick Tiote, với một cú sút xa hoàn hảo. Đó là bàn thắng duy nhất của cầu thủ này sau 7 mùa chơi cho Chích chòe!
XEM THÊM
Chính thức công bố ngày Ngoại hạng Anh trở lại