Đó là tâm sự và những lời chia buồn của một CĐV Arsenal dành cho các Pháo thủ mà đặc biệt là HLV Arsene Wenger, người đang phải chịu nhiều chỉ trích và sức ép sau trận thua thảm bại 0-6 trước Chelsea ở đúng cái ngày mà lẽ ra ông phải là người được cười nhiều nhất...
Dành cho người buồn nhất
Tôi ra quán cà phê khi trận đấu đã có tỉ số là 3-0. Chelsea - Arsenal, mới phút thứ 22 mà tỉ số đã là 3-0. Và một thẻ đỏ cho Pháo thủ.
Nếu lúc ấy, bạn hỏi 1 fan Arsenal thẫn thờ ngồi đó xem anh ta muốn uống gì, có lẽ thứ anh ta muốn nhất chính là 1 ly "cocktail 4 bàn thắng". 4 bàn thắng cứu 1 trận cầu thảm bại, 4 bàn thắng để tiếp tục cuộc đua ngai vàng, 4 bàn thắng để tặng Giáo sư - người có lẽ là buồn nhất đêm thứ Bảy.
Hôm đó là ngày kỉ niệm 1.000 trận Giáo sư dẫn dắt Pháo thủ. 19 năm trời chỉ một đội bóng, đó là cột mốc quá ý nghĩa. Liệu bạn kể tên được bao nhiêu người dẫn dắt 1 câu lạc bộ được 1.000 trận? Liệu sau này còn bao nhiêu người dẫn dắt 1 câu lạc bộ được từng ấy năm? Liệu có người nào vì Arsenal mà mái tóc có thể bạc đi và khuôn mặt có thể khắc khổ lo toan nhiều hơn thế?
Wenger xứng đáng có hơn một chiến thắng. Ông xứng đáng với một trận cầu tuyệt vời của các học trò. Ông xứng đáng nhận những lời ca ngợi và chúc tụng trên các mặt báo trong ngày hôm sau. Ông xứng đáng nhận thêm nhiều nữa và nhiều nữa… Nhưng rốt cuộc ông chẳng nhận được gì.
Đêm đó, Arsenal của ông thua Chelsea tới 0-6.
Các học trò của ông, sau hiệp một thảm họa, ra sân trong ngẩn ngơ và áy náy. Họ biết đây là ngày trọng đại của ông. Nhưng họ chẳng thể làm gì để gỡ gạc lại tình thế. Rosicky dù năng nổ đến mấy nhưng trong thế trận mất người, anh chẳng thể làm nên điều khác biệt. Tất cả các vị trí đều thi đấu dưới phong độ với một tâm lý sợ sệt và tự ti. Họ thiếu bản lĩnh.
Cũng trong ngày thứ Bảy đen tối ấy, có một cổ động viên ở quán cà phê đã thầm ước: "Giá như có một Vieira ở đây, để quát thét các đồng đội hãy lao lên chiến đấu vì Giáo sư, vì một ngày nào đó ông sẽ chẳng còn ở nơi đây, cũng sẽ ra đi giống như Sir Alex".
Hôm qua, đã không có 1 buổi họp báo nào từ phía Pháo thủ. Giáo sư đã không tham gia họp báo, dường như đêm qua ông là người buồn nhất.
Xin các cầu thủ Arsenal đừng bỏ cuộc. Cup FA còn ở trước mắt. Hãy lao lên phía trước như những trận cầu cuối cùng mà các anh có thể tham dự. Để dành tặng một danh hiệu cho "Giáo sư" - người buồn nhất trong đêm lẽ ra ông phải là người vui nhất.