Một mùa hè đầy bận rộn với Chelsea, sau khi thanh lý cả hàng tiền đạo chỉ mang tới nỗi thất vọng mùa trước, HLV Jose Mourinho mang về những miếng ghép cuối cùng để tạo thành một “Chelsea hoàn hảo”. “Mãnh thú” Diego Costa, chân chuyền siêu hạng Fabregas hay hậu vệ toàn năng Felipe Luis, tất cả đều đang ở độ tuổi sung sức nhất. Drogba, người lớn tuổi nhất (36 tuổi), với mức phí chuyển nhượng thấp nhất (0 bảng), hợp đồng ngắn hạn nhất (1 năm) càng trở nên nổi bật.
Những năm tháng hoàng kim nhất trong sự nghiệp, Drogba đã dành cả cho Chelsea. Một tiền đạo bền bỉ, tốc độ, hiệu quả với sức mạnh vô song được sánh với loài Voi rừng dũng mãnh xứ Phi châu, Drobga không chỉ là chân sút số 1, anh còn là đại biểu cho tinh thần chiến đấu kiên cường của nửa xanh tây London. Chức vô địch Champions League đầu tiên trong lịch sử, cũng là lúc Drogba chia tay Chelsea sau 9 năm mặn nồng. Hai năm sau ngày phiêu bạt đến xứ Thượng Hải phồn hoa hay Istanbul đầy khói bụi, “Voi rừng” đã về với bản. Có điều, thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ. Drogba đã 36 tuổi, độ tuổi quá già với một chân sút cần nhiều sức mạnh. Người ta mới đặt ra những câu hỏi “Mourinho cần gì ở Drogba?”. Ông cần kinh nghiệm của Didier cho lứa trẻ Chelsea?
Nếu chỉ có thế, Drogba nên đóng vai trò trợ lý thay vì ở trong danh sách cầu thủ để lấy mất cơ hội cho một người trẻ trung hơn. Ông cần Drogba để cải thiện sức mạnh hàng tiền đạo? Điều này lại đi ngược lại với xu hướng chung, khi các đội bóng mải miết tìm những chân sút trẻ, tài năng ở mọi ngõ ngách trên thế giới, mà chẳng phải, Mourinho cũng bóng gió chê Eto’o già và không thiết tha giữ chân anh hay sao.
Drogba trong trận đấu với M.U
Cuối cùng, cả thế giới cũng đã thấy câu trả lời. Khi mà người tin rằng Diego Costa sẽ trở lại, kẻ lại nói “số 9 ảo” Schurrle sẽ tung hoành, thì Mourinho khiến tất cả ngã ngửa khi điền tên Drogba vào đội hình xuất phát, và giữ anh trên sân đến giây bù giờ cuối cùng. Đáp lại niềm tin của Người đặc biệt, Drogba đã cháy hết mình. Bỏ qua vài trận đấu không được như ý muốn, Drogba tại Old Trafford hôm qua đã tái hiện phần nào hình ảnh của anh ở thời kỳ đỉnh cao phong độ.
Di chuyển cần mẫn, tranh chấp dũng mãnh, luôn lùi sâu và làm tường cho hàng tiền vệ có đất diễn, Drogba còn tự mình tạo nên dấu ấn với pha đánh đầu cháy lưới De Gea, hệt như cách anh khiến Neuer ôm hận trong đêm Munich. Thực tế, chẳng có thứ thuốc tiên nào giúp con người ta tránh được gánh nặng tuổi tác. Nhìn cái cách Drogba thi đấu, bất kỳ ai cũng nhận ra những bước chạy của “Voi rừng” vẫn đong đầy sương gió của thời gian. Nhưng trên tất cả, Drogba biết làm cách nào để làm được điều tốt nhất cho cả đội bóng. Phẩm chất ấy không ai tự có, chẳng có người đào tạo, nó hiển hiện trong con người anh một cách tự nhiên, tựa như tình yêu vô điều kiện Drogba dành cho Chelsea vậy.
Chặng đường Premier League còn rất gian nan. Khi Costa và Remy trở lại, Drogba sẽ chỉ là lựa chọn thứ hai hay thứ ba trên hàng công. Nhưng có lẽ anh cũng chẳng quan tâm nhiều tới điều đó. Sự kế tục là điều hiển nhiên với bất kỳ đội bóng nào, khi thế hệ sau dần thay thế được thế hệ trước. “Voi rừng” vẫn luôn ở đấy, là quân bài tẩy nằm trong tay áo Mourinho, sẵn sàng ra sân để trừng phạt kẻ nào đối chọi lại với màu áo mà anh tôn thờ. Vì một lẽ, gừng càng già càng cay, “Voi” càng già càng hay!