Trong một tối vắng sao lung linh huyền ảo như thế, ĐT Việt Nam đã hoàn thành một lúc 2 nhiệm vụ: giành lấy ngôi đầu bảng, đồng thời chiếm được luôn niềm tin nơi NHM.
Ngược dòng thời gian từ năm 2008 trở về trước, chưa khi nào chúng ta lại thấp thỏm lo ấu đến vậy khi phải gặp Philippines. Sự xuất hiện của các cầu thủ nhập tịch cùng lối đá hiện đại khiến cho đất nước Đảo quốc mạnh lên từng ngày. Họ đã khiến ĐT Việt Nam hai lần gục ngã đau đớn, mà chẳng có lấy một bàn danh dự. Đến ngày hôm nay,
Philippines vẫn rất mạnh. Vượt qua Lào 4-1, đè bẹp Indonesia 4-0, thầy trò HLV Thomas Dooley có thừa tự tin để tiếp đón thách thức cuối cùng đến từ một đội chủ nhà vẫn còn quá nhiều vấn đề nội tại. Khả năng tập trung phòng ngự, giữ thế trận, dứt điểm của các cầu thủ áo đỏ luôn khiến HLV Toshiya Miura đứng ngồi không yên. Nhìn cái cách mà 3 điểm chỉ chắc chắn ở lại sân Mỹ Đình trong 6 phút cuối cùng trước đối thủ yếu như Lào, người ta mới thấy ĐT Việt Nam mong manh quá, giống như những bong bóng xà phòng liệng bay, chỉ đợi có cơn gió mạnh thổi qua là tan biến vào cõi như vô. Nhất là khi cơn gió từ Philippines ấy thổi bay Indonesia một cách nhanh, mạnh đến gai người.
HLV Miura đã giành chiến thắng trước người đồng nghiệp Dooley
Nhưng sau cùng bong bóng ấy đã không vỡ. Cú sút xa của Hoàng Thịnh, pha dứt điểm chéo góc của Minh Tuấn và khoảnh khắc diệu kỳ của Thành Lương đã nói lên tất cả. Giông tố từ Luzon đã bị chặn đứng, bởi đơn giản là đội chủ nhà chơi hay hơn. Cách tiếp cận trận đấu hợp lý, đấu pháp hợp lý, con người hợp lý cùng những bàn thắng đẹp mắt đến… hợp lý, ĐT Việt Nam chiêu đãi NHM trong một bàn tiệc đã mắt, đã vị mà chẳng mấy ai nghĩ mình sẽ được thưởng thức. Đúng, vẫn có cái gì đó mong manh trong lối đá của đội bóng, vẫn có chút gì đó âu lo khi Philippines tổ chức tấn công. Nguy cơ chẳng bao giờ hết, cũng như gió có khi nào ngừng thổi đâu. Trên đời này, thứ mong manh nhất có thể nhìn thấy bằng bong bóng xà phòng, chứ không phải sợi tóc hay túi nilong. Bong bóng tự vỡ dưới tác động nhỏ nhất, huống chi là trong một không gian đầy xao động như Mỹ Đình hôm nay. Và rồi, gió vẫn thổi, bong bóng vẫn bay, bản lĩnh và đầy dũng cảm. Nàng gió thơ mộng đưa người bạn mong manh của mình vượt khỏi khán đài, băng qua khu kỹ thuật để đến với các chiến binh đang băng băng trên từng mét cỏ. Ánh đèn flash lấp lánh qua màng bong bóng, soi tỏ cho những con người bước lên từ tận cùng khó khăn.
Trên đời này, có nhiều thứ ngắn ngủi, mong manh nhưng chẳng bao giờ tan vỡ, có nhiều đốm lửa tàn chỉ cần chút oxy để bùng sáng mãnh liệt. Thành tích bết bát, nội bộ không ổn định, lối chơi nghèo nàn, còn điều gì tồi tệ hơn nữa có thể cản trở sự phát triển của một đội bóng. Toshiya Miura đáp chuyến bay đến Việt Nam, tiếp quản một tập thể hỗn mang từ người tiền nhiệm. Dưới sự lèo lái của ông thầy người Nhật Bản, “bong bóng” Việt Nam tiến bộ rõ rệt, cố gắng vươn lên, trước để chiến thắng bản thân, sau để chiến thắng được lòng tin của khán giả. Không còn những đôi chân rệu rã, vô hồn, đội bóng của Miura là tập thể đoàn kết, luôn cố gắng trong từng pha bóng. Ngọc Hải lên công về thủ như máy, Thành Lương lách bóng giữa rừng người “khổng lồ”, Hoàng Thịnh chín chắn ở mọi đường phối hợp… So với thế hệ vàng, đội tuyển hiện tại khó mà sánh kịp. Chỉ có điều, nỗ lực của những chàng trai này không thua kém bất cứ ai. Họ chưa lột xác, nhưng họ cho người ta thấy khát khao lột xác. Họ không quá giỏi, nhưng họ chưa khi nào thôi chiến đấu vì màu cờ và niềm tin yêu nơi NHM.
CĐV vẫn dành tình yêu cho ĐTQG “ĐT Việt Nam sẽ chơi như trận gặp Indonesia, có kết quả như trận gặp Lào” – ông Miura đã phát biểu trước trận đấu. Một HLV đề cao sự thận trọng và luôn phải chỉn chu trong ngôn từ trước áp lực truyền thông mà có thể nói vậy, đủ để người ta hiểu sự tự tin đang lên cao thế nào trong lòng đội tuyển. Thực tế đã chứng minh: Người Nhật nói được là làm được, Người Việt cố được là làm được.
Bong bóng dễ vỡ lắm, nhưng khi vượt qua cuộc phiêu lưu gian nan, chúng sẽ có phần thưởng là một hình hài tinh khôi dưới ánh đèn sân cỏ. Hi vọng cũng vậy thôi, chúng dễ dàng tiêu biến nếu con người không nuôi nấng, giữ gìn. Điều NHM chờ đợi nhất ở đội tuyển, không phải là chiến thắng, mà là cuộc hành trình tìm đến chiến thắng. Bong bóng biến cơn gió trở thành phương tiện giúp nó toả sáng, cũng như cách con người biến khó khăn trở thành cầu nối thành công.
VIDEO: Việt Nam 3-1 Philippines
|
---|
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |