Người lớn tuổi nhất trong đội hình của ĐT Việt Nam tối qua là Trọng Hoàng. Cầu thủ có cú đặt lòng vào cột xa, giúp Công Phượng băng vào ghi bàn đã ở tuổi 29. Quế Ngọc Hải, Đặng Văn Lâm và Đỗ Hùng Dũng là những đồng tuế khi cùng sinh năm 1993. Còn lại tất cả đều chỉ mới bước qua tuổi 23-24. Người vào sân muộn nhất, Đoàn Văn Hậu mới chỉ 19 tuổi và anh chính là một trong những cầu thủ trẻ nhất của Asian Cup 2019.
Đêm qua, tôi tự đặt câu hỏi, nếu Anh Đức có mặt thì liệu anh có thể đá chính không? Với nhiều người, tiền đạo của Bình Dương vẫn trung phong số 1 của bóng đá Việt Nam của bóng đá Việt Nam. Có vẻ như HLV Park không nghĩ như vậy khi tham Asian Cup 2019. Nếu Anh Đức có mặt, anh không thể đọ chiều cao cũng như so thể lực với các cầu thủ hàng phòng ngự của Iraq. Chúng ta không thể nhồi bóng hay phất những quả bóng dài cho Đức đè và làm tường vì như thế chẳng khác nào húc đầu vào tường.
Rõ ràng, ông Park đã có những tính toán cho các trận đấu và những người trẻ được trọng dụng. Văn Đức, Công Phượng, Quang Hải thực sự là những “chú lùn” của Asian Cup nhưng họ khiến hàng thủ đối phương phải ngước nhìn với những phẩm chất kỹ thuật rất riêng. Đấy là đối sách hợp lý và chỉ khi ông Park sử dụng thì chúng ta mới biết đấy sẽ cách chơi của ĐT Việt Nam ở thì hiện tại và cho cả tương lai dài phía trước.
Có thể mường tượng ra một kịch bản thế này, cũng với những cầu thủ tối qua, 4 năm sau ĐT Việt Nam và Iraq có thể gặp lại nhau ở trận đấu ở tứ kết, hay bán kết tại Asian Cup 2023. Mọi thứ đều có thể xẩy ra bởi Iraq cũng có độ tuổi trung bình là 24. Thậm chí, cũng đội hình ấy, cả Iraq và Việt Nam sẽ gặp lại sau 8 năm nữa tại Asian Cup 2027.
Tức, những người như Văn Đức, Quang Hải, Đức Chinh, Duy Mạnh, Tiến Dũng, Văn Hậu, Hồng Duy, Xuân Trường... hoàn toàn có thể góp mặt ở 3 kỳ Asian Cup liên tiếp. Giấc mơ đó không hề xa vời bởi bóng đá Việt Nam đã có những bước tiến rất dài để tiệm cận những nền bóng đá hàng đầu châu Lục. Iraq cũng là một ví dụ điển hình.
Chỉ mới hơn 1 năm, bóng đá Việt Nam đã trình diễn 2 khuôn mặt hoàn toàn khác nhau. Cũng với lứa cầu thủ đang là trụ cột của ĐT Việt Nam hiện tại, chúng ta cúi đầu rời SEA Games 2017 trong nước mắt. Nhưng rồi những câu chuyện cổ tích liên tục được viết lên tại VCK U23 châu Á, Asiad và AFF Suzuki Cup 2018. Chẳng ai dám tin, bóng đá Việt Nam lại rũ bùn đứng dậy theo những kịch bản khó tin như vậy.
Đêm qua, hẳn cũng chẳng có nhiều người dám tin, các học trò của HLV Park Hang Seo lại chơi bóng đỉnh đạc và khoan thai như thế trước Iraq, một đội bóng hàng đầu của châu Á hiện tại.
Một trận thua giúp cho ĐT Việt Nam nhìn thấy nhiều thứ. Trong đó, được thấy nhiều nhất chính là những màu xanh hy vọng ở phía tương lai. Đó có thể là 4 năm, thậm chí 8 năm nữa để lứa cầu thủ này bước lên những tầm cao mới.
Rõ ràng, bóng đá không có chuyện mơ mộng hảo huyền, càng không huyễn hoặc với những hội chứng “tự sướng”, bởi sau những gì đã thể hiện chúng ta có đủ cơ sở để tin ở hoa hồng.