Tôi chào đời tại Pháp. Nhưng Tây Ban Nha đã giúp tôi trưởng thành. Erika, bà Griezmann tương lai, là người Tây Ban Nha, tôi cầu nguyện bằng tiếng Tây Ban Nha, tôi tự cổ động mình trên sân bằng những từ “vamos, vamos”, bẹn bè thân thiết của tôi hầu hết sống ở Tây Ban Nha, ngoại trừ vài ba người bạn từ thuở ấu thơ tại Mâcon. Trong tiếng Tây Ban Nha, từ vựng thường đứng độc lập. Ngay cả con chó của tôi, Hooki, tất nhiên là giống chó bundoc của Pháp (giống chó nhỏ, mặt ngắn, nuôi để chơi), tôi cũng gọi nó theo tiếng Tây Ban Nha. Khi con gái tôi chào đời, tôi cũng chỉ nói với con bé bằng tiếng Tây Ban Nha. Nó vô cùng tự nhiên với tôi, ngay cả khi tôi nỗ lực dạy Mia nói cả tiếng Pháp. Tôi sống theo phong cách Tây Ban Nha từ khi còn là một thiếu niên cho đến tận bây giờ. Đất nước này đã làm tất cả để tôi cảm thấy mình là một phần của họ.
Sự hòa nhập tất nhiên đến từ bóng đá. Ngay từ khi tới Sociedad, tôi đã được học nhiều các bài toros (những bài tập luyện tập thể mà người ta tập cùng nhau để bảo vệ bóng trong một không gian rất hẹp). Tôi “nhậu” bóng hàng ngày. Tôi cảm thấy mình tiến bộ từng chút một. Khi mới đến, tôi là đứa chậm nhất. Rồi tôi bắt đầu thấy mình nhanh hơn. Lối chơi của tôi cũng vậy. Nếu trước đây tôi khá đủng đỉnh, thì bây giờ cũng nhanh hơn rõ rệt. Kỹ thuật cá nhân của tôi cũng tiến bộ vượt bậc. Tôi luôn dự cảm hơn những người khác trái bóng bay tới khi nào và sẽ bay tới vị trí nào. Điều này vô cùng quan trọng khi chơi bóng đá đỉnh cao. Cảm giác về không gian quyết định rất nhiều tới sự thành bại của một pha bóng. Đào tạo kiểu Tây Ban Nha mang tính triết lý rất cao. Khi tập đối kháng, chúng tôi chỉ chạm bóng 1 hoặc 2 lần trước khi loại nhau. Cân nhắc gì, nghĩ gì trước khi nhận bóng. Những buổi tập như vậy nhắc đi nhắc lại hàng ngày, nó chỉ kết thúc khi bạn giành thắng lợi 10/10 lần kiểm tra sau đó.
Nếu tôi nghĩ tôi là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới hiện nay, tôi sẽ chơi cho Real. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi chưa từng khéo léo, ngay cả khi tôi chơi bóng với các bạn tại Mâcon. Tôi chỉ nhạy cảm về nhãn quan chiến thuật.
Tại xứ Basque, sự tiến bộ của tôi vô cùng khoa học và tự nhiên. Ban đầu, tôi luyện tập tất cả các ngày trong tuần sau khi tới trường, bắt đầu từ 18:30. Tôi chỉ nghĩ tới bóng đá. Một ngày nọ, Eric Olhats gọi tôi đến và nói rằng liệu tôi có bằng lòng đi nhặt bóng trong một mùa tại các trận đấu thuộc giải VĐQG Tây Ban Nha trên sân Anoeta không. Tôi đã đồng ý với tất thảy sự hài lòng và biết ơn. Bởi nhờ thế, tôi sẽ được tiếp xúc gần hơn với các cầu thủ chuyên nghiệp, đo xem kích thước sân bóng thực tế thế nào, cảm nhận không khí tuyệt vời và sống trong những khoảnh khắc của các trận cầu đỉnh cao.
Tôi đã có những cơ hội tuyệt vời ấy khi Sociedad tiếp đón Real. Đó thực sự là Dải ngân hà với những Zidane, Beckham, Ronaldo béo, Raul và Roberto Carlos. Tôi như nín thở trong phòng thay đồ và vô cùng tự hào. Chúng tôi sẽ đưa bóng cho họ. Đội hình ngôi sao này khiến tôi mê cuồng. Khi Sociedad làm nóng trên sân, mắt của tôi chỉ chăm chăm nhìn thần tượng Beckham của mình. Khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ nhảy qua hàng rào và chạy về phía Zidane. Tôi xin áo anh ấy, mà không hề biết rằng trước đó Zizou đã đổi áo cho đối thủ. Thấy rõ sự thất vọng của tôi, anh ấy ngoắc tay: “Theo anh!”. Tôi sung sướng tuân lệnh và chúng tôi đi xuống đường hầm dẫn tới phòng thay đồ. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ tặng tôi một tấm ảnh, cho chữ ký hoặc làm điều gì đó tương tự. Nhưng không: Zidane cởi tặng tôi chiếc quần đùi mà anh ấy vừa mặc để thi đấu trận này. Tôi không thể tin được điều đó. Ôi, Zizou! Đó thực sự là báu vật với tôi cho đến tận bây giờ.
Tôi làm công việc nhặt bóng ở nhiều trận trong một mùa. Cứ như thế, tôi có dịp quan sát mỗi pha đi bóng, tắc bóng, qua người… rồi tưởng tượng mình đã ghi bàn và ăn mừng bàn thắng đó ra sao. Trận đấu thường vì thế mà trôi qua rất nhanh. Giống như Real, việc đón Barca cũng là một sự kiện thực sự. Họ có Xavi, Andres Iniesta, Lionel Messi, Deco, Ronaldinho hay Samuel Eto’o. Có một cầu thủ Pháp tỏa sáng: Ludovic Giuly. Tôi đã lượm được chiếc áo pull khởi động của anh ấy. Những cầu thủ này luôn rất dễ thương và thoải mái. Tôi ước mình được giống họ. Đó là lý do tại sao cho đến tận bây giờ tôi vẫn luôn rất xúc động khi ai đó muốn xin chữ ký hoặc chụp ảnh cùng tôi. Tôi luôn cười tươi và sẵn lòng ký, chụp.
Vào thời đó, giấc mơ của tôi là một ngày đẹp trời sẽ được thi đấu cho Sociedad. Tôi không ước mơ xa xôi gì. Mỗi lần ngang qua sân Anoeta, tôi thầm nghĩ: “Đây sẽ là sân bóng của mình và mình sẽ ghi những bàn thắng ở đây”. Rồi tôi bắt đầu được tập luyện cùng đội trẻ. Tôi chơi ở vị trí tiền vệ dẫn dắt lối chơi, một kiểu số 10 truyền thống. Meho Kodro là một cựu tiền đạo Sociedad. Anh từng chơi cho Barca 1 năm, từng dẫn dắt ĐT Bosnia, quê hương anh ấy. Meho huấn luyện đội trẻ. Anh ấy rất thích tôi, nhất là kỹ thuật, nhưng thấy tôi gầy gò. Nhưng Meho lại tin tưởng và trao cho tôi cơ hội thi đấu cùng với đội hơn tôi 1 tuổi.
Rồi bước nhảy vọt cũng tới. Tôi được gia nhập đội 1. Tôi ở hành lang của trung tâm huấn luyện Zubieta. Tôi bắt đầu buổi tập. Đó là tháng 7/2009, khi tôi 18 tuổi. Bỗng nhiên, Eric Olhats gọi tôi từ xa: “Toine, chú cần nói chuyện với cháu. Rất quan trọng đấy”! Từ sâu thẳm trái tim, tôi hơi xấu hổ, tôi nghĩ: “Tốt thôi, chú ấy lại nói về một cái lỗi lớn nào đó mình vừa mắc phải…”. Và tôi đạp xe 60 km từ Zubieta đến Bayonne. Tôi tới gần và vô cùng ngạc nhiên, Eric đứng đó và cười rạng rỡ. Ông thông báo cho tôi biết rằng chiều nay tôi sẽ được luyện tập cùng đội 1. Thật xúc động biết bao. Trái tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó giống như một giấc mơ vậy. Được đứng cạnh thủ môn người Chile Claudio Bravo (sau đó chuyển sang Barca rồi Man City), những tiền vệ Tây Ban Nha Mikel Aranburu và Xabier Prieto: Tất cả những cầu thủ này tôi đều xem phong độ của họ ra sao vào mỗi cuối tuần trên kênh EITB – kênh truyền hình số 1 xứ Basque phát sóng tất cả các trận đấu của Sociedad.
Khi bước vào sân tập, tôi thấy có hai hoặc ba cầu thủ từ đội dự bị như mình. Vì đây là tiền mùa giải, nên đội hình của Sociedad chưa tập trung đủ. Tôi không hề ngạc nhiên về điều đó. Tôi thấy bình thường, vì các cầu thủ chuyên nghiệp sẽ không tập cùng các cầu thủ trẻ, ít nhất là cho đến khi hai bên đã tập một thời gia để làm quen cùng nhau. HLV là người mới: nhà cầm quân người Uruguay Martin Lasarte. Khi còn là hậu vệ của Nacional Montevideo, ông đã giành chức vô địch Copa Libertadores. Khi trở thành HLV, ông đã có nhiều trải nghệm ở Nam Mỹ, từ Argentina (River Plate) đến Argentina (Millonarios) rồi đến quê hương ông – Uruguay.
HLV thông báo rằng chúng tôi sẽ đá một trận trong lúc luyện tập. Thật tuyệt vời, tôi không còn mong gì ơn thế. Cầu thủ chạy cánh trái người Colombia Johnatan Estrada bị chấn thương buổi sáng và không thể ra sân. Lasarte đã trám tôi váo cái trái sở trường của Estrada. Tôi nhìn lên khán đài, để tìm kiếm bóng dáng Eric, cố đoán xem ông có gì dạy bảo không. Xa xa, tôi nhìn thấy ngón tay cái của Eric đưa lên. Tất cả đều bật đèn xanh. Và tới lượt mình, tôi cần phải tận dụng tốt cơ hội này. Kết thúc buổi tập, tôi tắm trong phòng thay đồ của đội dự bị. Rồi tôi chạy đi tìm Eric trong văn phòng của ông ấy. Thay vì nói như bình thường về những gì tôi làm tốt và chưa tốt, chúng tôi nhìn nhau mà không nói gì. Rồi chúng tôi đã lo lắng. Chúng tôi cùng nghĩ đến một điều: “Những gì xảy ra với tôi hôm nay hoàn toàn điên rồ”.
Quay lại Bayonne thì cũng đã 22h00. Mọi thứ lại như cũ: ăn nhanh để đi ngủ và nạp lại năng lượng. Nhưng một cú điện thoại đã làm đảo lộn tất cả. Khi chúng tôi vừa về đến tầng một của căn hộ, thì điện thoại của Eric rung lên. Không có gì bất thường: tôi nghĩ lại là một tay cò người Pháp muốn giới thiệu cho ông ấy một cầu thủ cho Real. Nhưng Eric lại trò chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi hiểu rằng CLB đã gọi. Eric tắt máy và tiết lộ với tôi: “Tin tốt lành nghe nhóc. 10h00 ngày mai, cháu lại được tập cùng đội 1”! Tôi điên lên vì vui sướng. Tôi nhanh chóng leo lên giường đi ngủ để có tinh thần và thể lực tốt nhất cho ngày mai. Tôi sẽ được luyện tập cùng các cầu thủ chuyên nghiệp, sẽ tận dụng cơ hội đội hình thiếu vắng vì người này người kia chấn thương hoặc đi nghỉ chưa trở lại. Và đặc biệt, HLV muốn có luồng gió mới trong đội hình.
Hiệp đấu đầu tiên của tôi trong trận giao hữu cùng đội 1. Tôi đã quên mất tên đối thủ. Chỉ nhớ rằng Lasarte đã điền tên tôi trong danh sách đăng kí thi đấu. Tất nhiên khi ấy tôi chỉ quan tâm duy nhất đến 1 điều: thi đấu. Tôi bắt đầu trên băng ghế dự bị. Tôi nghĩ HLV đã chia ra làm 2 đội, và mình sẽ được vào sân trong hiệp 2. Nhưng khi hiệp 1 còn 10 phút nữa, sức ép nóng hơn bao giờ hết: toàn bộ các cầu thủ dự bị đều khởi động làm nóng. Tôi cũng nằm trong số đó. Trọng tài nổi hồi còi kết thúc hiệp 1. Các cầu thủ đá chính trở lại phòng thay đồ, còn chúng tôi tiếp tục tập luyện như một cái máy cho tới khi chuyên gia thể lực Pablo Balbi mời chúng tôi vào phòng nghe HLV Lasarte nói. Ở đó, trên bảng tủ đồ, tôi đã nhìn thấy số 11 và tên tôi. Tôi sẽ bắt đầu trong hiệp 2. Tôi không dám tin vào mắt mình. Tôi, Antoine Griezmann, đến từ Mâcon, đã sẵn sàng đá trận đầu tiên trong sự nghiệp cùng đội 1 của Real Sociedad… Một cảm giác tự hào, xúc động mà đến giờ tôi vẫn không thể nào quên.
Tôi đã ghi 2 bàn thắng trong một hiệp đấu: 1 bằng chân phải, 1 bằng chân trái. Tôi đã được khen ngợi đặc biệt trong phòng thay đồ, có cả các đội trưởng và trụ cột của CLB. Sau khi tắm xong, chuyên gia thể lực đã lên lịch hẹn vào ngày hôm sau. Vừa chỉ vào từng người một, ông vừa nói giờ hẹn: “Cậu 10h ngày mai với chúng tôi, cậu thì với đội trẻ…”. Đến lượt tôi, ông hỏi: “Còn cậu? Đợi nhé, tôi sẽ nói”. Trong đầu tôi, những suy nghĩ hỗn độn xuất hiện. Tôi hy vọng, tôi cầu nguyện ông ấy sẽ lại giữ mình. “Nào, HLV, hãy làm ơn chọn tôi đi, chọn tôi đi…”. Balbi đến với câu trả lời: “Cậu, ngày mai, 10h00 cùng với đội 1”. Vâng! Tôi đã hét lên sung sướng. Tôi đã thành công, đã ghi điểm trong con mắt HLV. Tôi nhận ra rằng sự may mắn khổng lồ đã trao cho tôi cơ hội tuyệt vời này…
Rồi tôi đá các trận giao hữu tiếp theo và ghi 6 bàn/5 trận, trong đó có 2 cú đúp. Kết thúc giai đoạn chạy đà, tôi là “Vua phá lưới” với 8 bàn. Tôi bắt đầu hòa nhập với đội 1 và cảm thấy ngày càng tốt hơn. Tôi đã có một vị trí và người ta đã cho tôi một ngăn tủ ở đội 1. Tôi hiểu rằng đây mới chỉ là bắt đầu. Tất cả khó khăn vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Cần phải tiếp tục làm việc chăm chỉ, luyện tập để chứng minh tôi xứng đáng với vị trí của mình. Tôi luôn giữ tham vọng của mình và tôi sẽ khởi đầu mùa giải mới cùng đội 1. Tôi đã có một bước tiến mới và cố gắng nắm bắt cơ hội.
Chúng tôi bắt đầu mùa giải 2009/10 bằng chuyến làm khách tại sân Gran Canaria của Las Palmas ngày 28/8/2009. Tôi không được vào sân. Tôi vẫn miệt mài tập luyện, chờ đợi từng khoảnh khắc để có cơ hội ra sân.
Ngày 2/9, chúng tôi đón tiếp Rayo Vallecano tại Cúp Nhà vua. Từ trên băng ghế dự bị, tôi theo dõi trận đấu như một khán giả đặc biệt, rồi chuyên gia thể lực quẳng cho tôi một chiếc áo choàng tới đầu gối. Tôi đã quay đi quay lại để tin rằng có thể mình sắp được ra sân. Ông ấy lại phát cho 3 cầu thủ khác áo choàng. “Nào, Antoine, ra khởi động đi”, ông bảo tôi. Tôi không dám kêu lên vì sung sướng. Chỉ cảm thấy mọi sự chờ đợi thật đáng giá. Tôi thắt dây giầy và đeo bịt ống khuyển. Trong khi làm nóng, tôi vẫn theo dõi trận đấu, trong khi chuyên gia thể lực và HLV lại ra dấu hiệu với tôi. Tôi không đứng nguyên chỗ cũ nữa mà di chuyển dọc đường pitch để đỡ hồi hộp. Tôi cảm thấy mọi thứ quá tuyệt diệu. Rồi Martin Lasarte gọi Pablo Balbi. Balbi trở lại và ra thông báo với các trọng tài về sự thay đổi đầu tiên bên phía Atletico: “Griezmann, cậu sẽ vào sân trong 5 phút nữa”. Sức ép bỗng dưng lớn biến nhường nào…
Tôi đã kết thúc phần làm nóng, trở lại băng ghế dự bị để thay áo và lắng nghe những chỉ đạo của HLV. “Hãy chơi như cái cách mà cậu đã chơi trên phố với các bạn thuở ấu thơ của mình”, HLV nói với tôi. Tôi di chuyển đến khu vực giữa sân, trọng tài thứ 4 kiểm tra giầy của tôi để đảm bảo chắc chắn rằng tôi đã đeo bịt ống khuyển. Tôi đợi bóng chết để vào sân. Chỉ có 5 phút thôi mà dài như cả thế kỷ vậy. Ổn rồi, cuối cùng thì tiếng còi cũng cất lên. Tôi sẽ chơi trận đầu tiên trong sự nghiệp chuyên nghiệp. Tôi mặc áo số 27. Tôi là Antoine Griezmann…
Vào sân ở phút 79, tôi không chạm bóng quá nhiều. Nhưng những nỗ lực của tôi trên sân được các CĐV ghi nhận. Dù thất bại 0-2 nhưng các CĐV đã bắt đầu biết đến tôi. Điều đó là động lực tuyệt vời để tôi tiếp tục rèn luyện, kiên nhẫn…
4 ngày sau, tôi bắt đầu thi đấu ở giải hạng Hai Tây Ban Nha. Tôi được vào sân ở 15 phút cuối trận gặp Murcia thuộc vòng 2. Trận đấu kết thúc với tỉ số hòa 0-0. Một tuần sau đó tôi được đá trận gặp Gimnastic. Lasarte tung tôi vào sân ở phút… 89: Làm sao để cắt bóng, giết thời gian và duy trì chiến thắng. 8 ngày sau, tiếp Gijon tại Anoeta, HLV tung tôi vào sân ngay đầu hiệp 2 cùng 1 tiền đạo khác là Imanol Agirretxe. Chúng tôi bị dẫn nhưng cũng gỡ hòa được.
Khoảnh khắc quan trong nhất sự nghiệp non nớt của tôi là ngày 27/9/2009 (lại là số 27). HLV đã cảnh báo Jonathan Estrada vì phong độ đi xuống. Ông nhấn mạnh rằng Jonathan sẽ phải cạnh tranh một suất đá chính. Và ông nói tôi sẽ ra sân trong đội hình xuất phát ở trận tiếp Huesca. Lần đầu tiên đá chính của tôi. Ông lại yêu cầu tôi một lần nữa là chơi thật thoải mái, giống như trên sân tập, không được tự tạo sức ép với bản thân. Khi được thông báo đá chính, tôi hồi hộp đến không thể ngủ được. Không thể lặng lẽ ngủ trưa như những cầu thủ đã chơi cả trăm trận tại La Liga được. Trước trận đấu, tôi cũng không ngủ trưa được. Và nó ảnh hưởng đến cả bây giờ: tôi gần như không bao giờ ngủ trưa trong những ngày thi đấu. Để giết thời gian, tôi thích xem tivi hoặc chơi các trò chơi điện tử hơn. Vậy là khi toàn đội bước vào sân cỏ, tôi đã lo lắng. Không được thoải mái lắm. Rồi trọng tài thổi hồi còi khai cuộc. Một tiếng còi như giải phóng tinh thần cho tôi. Ở những pha chạm bóng đầu tiên, tôi lo lắng làm sao để thi đấu thật tốt. Rồi tôi bắt đầu tự tin, thực hiện qua người và chuyền bóng về phía trước.
Đến phút 40, tôi nhận được bóng dọc biên từ Mikel Aranburu. Kiểm soát bóng bằng chân trái rồi giữ bóng trong chân. Lúc này tôi tự hỏi: “Mình cần phải làm gì đây? Mày không được chuyền sang chân phải, vậy sẽ bị thủ môn bắt bài hoặc chậm nhịp là bị hậu vệ đối phương cản phá”. Nhưng tôi lại vung chân phải lên sút rất căng từ ngoài vòng cấm. Và tôi đã cảm thấy có điều gì đó. Bóng bay vào lưới. Và giờ tôi phải làm gì? Như một cái máy, tôi chạy đi ăn mừng bàn thắng, hai tay dang rộng, phi về phía các khán đài. Tôi hôn logo CLB trên ngực áo và mặt đẫm lệ. Tôi đã cởi phăng áo đấu như để công chúng thấy tôi đã làm tốt trong lần đầu tiên, và tôi đã hét lên “Vamoooooos!”.
Cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp Griezmann thực sự ra đời vào ngày hôm đó. Tôi đã thầm nghĩ đến điều này vào tất cả những buổi sáng chạy xe qua sân Anoeta, rồi nói với Eric: “Đây là SVĐ của cháu. Cháu sẽ chơi ở đây và ghi thật nhiều bàn thắng”. Rồi gặp Huesca, tôi lại ghi bàn bằng chân phải. Tôi sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc ấy. Khi trận đấu còn 1 phút, Carlos Bueno đã làm tất cả để chúng tôi chiến thắng. Bàn thắng đã giúp tôi khẳng định vị trí trong đội 1. Tôi cũng đã chứng minh với HLV rằng ông có thể tin tưởng ở mình. Trong phòng thay đồ, tôi thực sự rất vui, tận hưởng niềm vui với các đồng đội. Họ chân thành mừng cho tôi, hạnh phúc vì tôi, một cầu thủ người Pháp tóc vàng, nhút nhát và lúc nào cũng mỉm cười…
Tôi rất mong chờ được thi đấu và ghi bàn. Và cả mùa tôi đã chơi 37/42 trận đấu tại giải hạng Hai Tây Ban Nha 2009/10. Khi ghi bàn vào lưới Cadix ở phút 90 trên sân nhà vào tháng 1/2010, tôi đã nằm dài trên tuyết trắng. Cả mùa tôi ghi 6 bàn, nhiều thứ 2 CLB, chỉ sau Bueno. Sociedad vô địch hạng Hai, qua mặt Hercules, Levante và Betis. Ba năm sau ngày rớt hạng, CLB lại được lên chơi ở La Liga. Và tôi, trong mùa đầu tiên chơi cho đội 1, đã cùng Sociedad thăng hạng. Tôi ký hợp đồng chuyên nghiệp với CLB ở tuổi 19.
Người ta bắt đầu nói về tôi. Các fan mặc áo đấu có tên tôi. Điều đó không phải là sự quan tâm hàng đầu của tôi. Tôi không đọc báo – tôi luôn luôn không đọc báo. Sociedad đã bảo vệ tôi bằng cách giúp tôi tránh xa khỏi truyền thông. Tôi sống trong một cái kén. Tất cả được dựng lên để giúp tôi chỉ tập trung vào bóng đá. Martin Lasarte cực kỳ thông minh trong cách sử dụng tôi. Ông ấy luôn tin tưởng tôi và dùng những từ ngữ rất chuẩn để tư vấn, khuyên bảo, dạy dỗ tôi. Có một dạo, tôi hơi chểnh mảng trên sân tập. Lasarte quyết định để tôi ngồi ngoài trận gặp Albacete. Ngày hôm sau, ông gọi tôi đến và nói: “Tôi hy vọng rằng điều đó giúp cậu tỉnh táo lại. Cậu không có phong độ tốt lúc này, tôi muốn cậu tiến bộ trong thời gian tới”. Lasarte có lý để cảnh báo tôi. Ông đã nói với tôi rất nhiều, vẽ lên cho tôi bức tranh hoàn hảo về những mặt trái của nghề cầu thủ… Những điều này khiến tôi trưởng thành dần.
Ngoài bóng đá, tôi bắt đầu độc lập hơn. Tôi không còn ở nhà của Eric. Tôi thuê một căn hộ ở gần Saint-Sebastien, đại bản doanh của Sociedad, để tiện cho việc tập luyện hơn. Chủ nhà cũng là một thành viên của CLB. Thời gian đầu, tôi ở cùng một đồng đội là Emilio Nsue Lopez (tuyển thủ Guinea Xích Đạo). Năm 2010 khi Sociedad thăng hạng, Emilio chơi cho CLB theo dạng cho mượn từ Mallorca, nơi anh sinh ra. Anh ấy chỉ hơn tôi có 2 tuổi, nhưng đã có bạn gái. Và bạn gái anh ấy còn nhiều tuổi hơn chút nữa. Cả hai đã giữ tôi vài tháng ở nhà họ. Họ luôn chăm sóc cho tôi như em trai họ vậy. Emilio hiện đang chơi tại Anh, cho Birmingham (năm 2018, Emilio đã chuyển sang đá cho APOEL). Hàng ngày, anh ấy chở tôi bằng xe hơi của anh ấy đến sân tập. Từ nhà chúng tôi tới đó chỉ mất 10 phút chạy xe. Cuối buổi tập ở sân Zubieta, anh ấy lại đợi tôi. Tôi lên phòng và thường xuyên chơi PlayStation. Tôi giống hệt con trai của họ.
Hết mùa 2009/10, Emilio sang Middlesbrough, tôi thuê một căn hộ cùng đồng đội khác là Javi Ros. Anh ấy nhiều hơn tôi hơn 1 tuổi. Nhưng sau đó không lâu, tôi ở một mình, vì tôi muốn dược như vậy… Bãi biển Concha nằm cách bãi cát trắng mịn không xa, khoảng 1,5km. Tôi thì mê tít nơi này. Mùa hè tôi cũng thích đi leo núi ở Biarritz. Lúc này, tiếng Tây Ban Nha của tôi cũng hoàn hảo. Nhưng tôi vẫn gặp một chút vấn đề với âm giọng xứ Basque. Trong phòng thay đồ, lúc đầu tôi khi thấy đồng đội cười cười, tôi đã nghĩ rằng họ đang chế nhạo tôi..
Ở tuổi 18, tôi cũng đã có hình xăm đầu tiên. Tôi chỉ muốn xăm một chút cho có phong cách. Tôi đi tìm và chính đồng đội và bạn thân của tôi là Liassine Cadamuro Bentaiba (sau này là tuyển thủ Algeria) đã thấy trên mạng một câu rất hợp với tôi: Hãy biến cuộc sống của cậu thành một giấc mơ và từ một giấc mơ thành hiện thực”. Và tôi đã chọn câu ấy để xăm bởi nó toát lên những khó khăn gian khổ để đi đến thành công. Vâng, tôi đã thèm nhỏ dãi. Câu châm ngôn này đã đưa đường chỉ lối cho tôi.
Tôi đã xăm câu này cùng Đức mẹ đồng trinh Maria, người mà hàng ngày mẹ tôi đều hướng mắt cầu nguyện. Ảnh hưởng từ mẹ, tôi tắm mình trong Công giáo từ lúc còn bé tí.
Năm 2015, khi qua Paris dự lễ tốt nghiệp trung học của em trai Theo, tôi đã đến Thánh đương Sacre-Coeur (nhà thờ Thánh Tâm) cùng Erika. Tôi đã để lại một lời lưu bút, cầu Chúa luôn bảo vệ, chăm sóc cho gia đình tôi; cầu mong sức khỏe cho mọi người và cám ơn Ngài đã mang Erika đến cho cuộc đời tôi. Tôi không cầu nguyện hàng ngày, nhưng đôi khi tôi thấy rất cần thiết, nhất là một ngày trước các trận đấu. Phòng thay đồ là nơi gặp gỡ của mọi tôn giáo. Tại ĐT Pháp, tôi một mình trong phòng cầu nguyện. Khi tôi gõ cửa phòng Paul (Pogba) mà cậu ấy không trả lời, thì tôi biết chắc rằng cậu ấy đang cầu nguyện. Vậy là tôi quay ra và để cậu ấy yên tĩnh. Cũng giống như khi tôi thấy cậu ấy mang tấm thảm ra để quỳ xuống đó cầu nguyện. Tôi thích quan sát Paul lúc ấy. Tôi luôn tôn trọng tín ngưỡng của mỗi người. Khi chúng tôi tổ chức ăn đồ nướng tại nhà, tôi luôn chọn thịt lợn, thay vì thịt bò, bởi tôi còn đón tiếp cả những đồng nghiệp theo Hồi giáo.
Tôi được nuôi dưỡng như vậy đó. Không có cái gì gọi là pha tạp trong bóng đá cả. Cũng giống như mỗi chuyến đi du lịch, khách tham quan cũng được tư vấn “nhập gia tùy tục”. Chúng tôi có cả một đội ngũ tư vấn riêng về khía cạnh này. Khi đến một quốc gia nào đó trên thế giới thi đấu, chúng tôi cũng được tìm hiểu về sự đa dạng của các nền văn hóa. Ví dụ ở Nga chẳng hạn, Coca-Cola không phải là cùng một đồ uống. Ở Tây Ban Nha thì bánh mỳ que xông khói cũng không phải lúc nào cũng giống nhau. Tôi tin rằng vì thế mà lúc nào tôi cũng nhớ món thịt hun khói của Pháp! Khi trở lại Mâcon, luôn có một chiếc bánh mỳ que kẹp thịt hun khói đợi tôi…
Trở lại với những hình xăm, ngoài hình xăm Đức mẹ đồng trinh Maria, tôi còn xăm các chữ “hope” (hy vọng) lên các ngón tay của mình. Từ nhỏ tôi đã thích xăm, nhưng phải tới 18 tuổi tôi mới được phép xăm mình.
Bố mẹ không cấm tôi. Mẹ tôi thì chẳng bao giờ ngăn cản tôi làm những gì tôi muốn. Còn bố tôi cũng từng xăm một dòng chữ Hán cổ trên vai phải của ông. Cách đây 2 năm, bố tôi xăm thêm tên của chúng tôi và ngày cưới của ông. Maud cũng thế. Chị ấy cũng có những hình xăm độc đáo. Có Theo là không thích xăm mình lắm.
Khi có chiếc xe hơi đầu tiên, tôi còn chưa có được bằng lái. Đó là chiếc Scirocco R màu xanh. Trước khi mua con xe của hãng Wolkswagen này, tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi. Tôi cần xin ý kiến của bố mẹ mỗi khi quyết định đầu tư cho một cái gì đó có giá trị. Đến bây giờ tôi vẫn thường xuyên làm như vậy.
4 tháng sau, tôi có bằng lái. Và tôi quyết định đổi mẫu xe khác. Lần này là con Range Rover đen tuyền. Nhưng tôi cũng chỉ đi được một năm, rồi mang về cho bố tôi. Tôi lái con Maserati GranTurismo gần 2 năm. Còn bây giờ tôi dùng con 4x4 của CLB cùng 2 món quà: Rolls-Royce trắng và McLaren 675LT cũng màu trắng. Mất hơn 2 tháng để do dự xem nên chọn dòng xe nào. Cuối cùng tôi hỏi Erika và bố tôi. Cả hai cùng nói: “Hãy chọn thứ khiến con/anh thích ấy”. Vậy là cuối cùng tôi tự tặng cho mình hai món quà này vào cuối năm 2016.
Trong nhà tôi không có bày bất cứ một tờ báo nào. Tôi muốn mọi người tiếp tục xem tôi như một người bình thường, thấy tôi như trước đây, kể cả tôi có thay đổi một chút cũng chẳng sao. Trong số những chiếc xe của mình, tôi thích nhất con Scirocco R. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên Erika trèo lên xe. Cô ấy trầm trồ tán dương và nói đi nói lại về cảm giác sung sướng của mình khi ngồi trong đó…
Erika thực sự là nữ chủ nhân. Tôi hay gọi cô ấy là “jefa” (sếp-tiếng Tây Ban Nha). Ở nhà, cô ấy quản mọi việc, từ trang trí, bày biện đến dọn dẹp các phòng. Cô ấy rất ngăn nắp, gọn gàng, luôn sắp xếp chỉn chu mọi giấy tờ, hợp đồng và công việc của tôi. Tôi thì chỉ biết mỗi đến BBQ. Tôi tôn sùng BBQ và thường xuyên kéo bạn bè, đồng đội về nhà mình thưởng thức. Từ khi sống cùng Erika, lối chơi của tôi tiến bộ rõ rệt. Tôi như một người khác, trưởng thành hơn, tốt đẹp hơn cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Để thi đấu thăng hoa, tôi cần có một đời tư lành mạnh. Tôi vô cùng hạnh phúc kể từ khi bắt đầu chung sống cùng cô ấy. Tôi luôn thấy bình an mỗi khi biết rằng có ai đó đang đợi tôi ở nhà và tôi lúc nào cũng rất mong về nhà để gặp cô ấy. Nói chính xác thì nhờ Erika, tôi không phải ăn đồ ăn sẵn hoặc vất vưởng nay nhà hàng này, mai nhà hàng nọ.
Tôi gặp Erika vào một ngày hè đầy nắng. Khi ấy, tôi đang chơi ở hạng Hai. Tôi tập luyện rồi ăn trưa tại một khu có rất nhiều trường đại học. Erika đã tốt nghiệp đại học sư phạm và chuẩn bị một khóa học nữa, trước khi trở thành giáo viên tâm lý. Cô ấy còn theo học Thạc sĩ về trang trí nội thất ở Madrid. Chúng tôi ăn trưa tại quán cà phê. Sau mỗi buổi tập cùng Sociedad, tôi đến đó. Còn Erika thì lẫn giữa đám đông với nào sách, nào vở… Khi tình cờ nhìn thấy cô ấy đi tới, tôi lập tức bị hút hồn. Đó là tiếng sét ái tình…
Rồi tôi hỏi các đồng đội của tôi xem có ai biết cô ấy không. Một trong số họ nói rằng cô gái Tây Ban Nha chạc tuổi tôi này tên là Erika Choperena, đang học tập tại đây. Cô ấy hay đến đây ăn trưa và tối, sau đó ngủ tại ký túc xá gần đó. Trong suốt một năm rưỡi, tôi quan sát Erika, càng ngày tôi càng thích cô ấy. Tôi đã gửi tin nhắn, thử quyến rũ cô ấy. Mãi chẳng thấy cô ấy đáp lại. Nhưng có lẽ lòng kiên nhẫn và sự chai mặt của tôi cũng khiến cô ấy động lòng. Cuối cùng cô ấy đồng ý hẹn hò với tôi. Chúng tôi sống cùng nhau từ ngày 27/12/2011. Và chúng tôi sẽ làm đám cưới tại Madrid tháng 5/2017 tới. Hoặc trong tháng 6, nếu Atletico lọt vào chung kết Champions League.
Tôi rất hòa hợp với Erika. Bên cô ấy, tôi thấy bình yên và lúc nào cũng cười. Cô ấy làm tất cả để tôi thoải mái. Giống như tôi, Erika cũng rất thích kết hôn. Ngay cả khi tôi không nói nhiều về điều đó và tôi ít khi bộc lộ tình cảm của mình, Erika cũng đều cảm nhận được. Còn bản thân tôi, sự hiện hữu của cô ấy là đủ để tôi nỗ lực, cố gắng và phấn đấu. Nếu như tôi thi đấu tốt, thì đó là nhờ cô ấy. Erika giúp tôi chỉ tập trung vào bóng đá. Tôi chỉ cần suy nghĩ thi đấu sao cho tốt là đủ khiến Erika hạnh phúc rồi. Những trận đấu của tôi tại Vicente-Calderon, Erika luôn tham dự. Cô ấy biết rằng tôi luôn thích nhìn thấy cô ấy trên khán đài. Và tôi luôn chào đón cô ấy bằng một ánh nhìn âu yếm trong lúc làm nóng.
Cô ấy có trang quyển nhật ký về thời trang có tên là “Erika chân thật”, mà ở đó đăng tải những cái nhìn, quan điểm của cô ấy về thời trang và làm bếp. Có nhiều người khích lệ, động viên cô ấy. Nhưng có nhiều người lấy nick ảo để chửi bới, chế giễu cô ấy. Erika chịu đựng tất cả, lo lắng và sợ hãi đến mức hơn 1 năm sau cô ấy xóa tài khoản luôn. Tôi cũng rất hòa hợp với bố mẹ Erika. Họ cũng luôn làm tất cả để tôi cảm thấy thoải mái như nhà mình. Để có thể gặp gỡ, trao đổi với gia đình tôi, bố mẹ Erika đã quyết định học tiếng Pháp. Erika cũng vậy. Thực sự, đó là một minh chứng tuyệt đẹp cho tình yêu mà cô ấy và gia đình dành tặng cho tôi. Họ luôn sống ở xứ Basque, không xa biên giới Pháp là bao.