Tôi nhớ, ngày đầu tiên trở lại Hà Nội chuẩn bị tham dự giải, khi được hỏi về trận đấu với ĐT Việt Nam, HLV A.Riedl thẳng thắn nói: “Tôi yêu đất nước này nhưng bóng đá là bóng đá!”. Đúng, bóng đá không có chỗ cho sự ủy mị và cả sự vẹn toàn cho tất cả, ở đó, chiến thắng và hạnh phúc thuộc về kẻ mạnh.
HLV A.Riedl
Rất tiếc là người đàn ông của ngày hôm qua, A.Riedl đã không thể giành chiến thắng như rất nhiều người trong chúng ta mong mỏi. Và dù chúng ta yêu, chúng ta ủng hộ A.Riedl, nhưng đối thủ Philippines quá mạnh và thực dụng. Dù đã tỏ mọi đường đi lối về ở bóng đá ĐNÁ nói chung và Indonesia nói riêng, cũng làm mọi cách có thể, nhưng rất tiếc, hôm qua, thêm một lần nữa A.Riedl phải nhận sự cay đắng và chịu trách nhiệm về thất bại của đội nhà.
Nhắc đến người đàn ông của hôm qua, để nghĩ đến người đàn ông của hôm nay, Miura. Ông đã có cho mình một chiến thắng đúng lúc! Tất nhiên, chiến thắng ấy quá nhọc nhằn khi mà nhân sự và lối chơi của ĐT Việt Nam vẫn còn khá nhiều vấn đề cần ông Miura điều chỉnh.
Nhưng, bên cạnh sự thắng thua và điểm số, tôi muốn nhắc đến Miura ở góc độ con người, ở khả năng “đắc nhân tâm” trong một trận đấu cụ thể. Ông vẫn sử dụng hai cầu thủ từng mắc lỗi lớn trong trận đấu với Indonesia là Tiến Thành và Nguyên Mạnh. Đó là quyết định của sự dũng cảm và nhân văn! Dẫu rằng, nó có thể khiến ĐT Việt Nam đối diện với rủi ro, nhưng đứng ở góc độ con người, hôm qua, ông Miura đã cho thấy sự tinh tế của mình.
Cho để nhận, tin tưởng để được đáp đền bằng thái độ cầu thị, hy vọng HLV Miura và những người được ông tin tưởng sẽ mang đến thành công cho ĐT Việt Nam!