Trước khi vẫy được chiếc taxi, tôi đã nói với các nghiệp đến từ Báo Bóng đá thế này: “Chúng ta ra sân muộn một chút cũng được, chứ chuyện vé chắc không “nóng bỏng” như Việt Nam đâu!”. Nhưng tôi đã lầm to. Chiếc taxi cũ kỹ dừng giữa đoàn người và những ánh mắt chằm chằm đã hướng về chúng tôi.
Có lẽ họ nghĩ, chúng tôi cũng đến đây để mua vé. Cuối cùng tất cả đã nhận ra, đây là các phóng viên đến từ Việt Nam nhờ những tấm thẻ tác nghiệp đeo trên cổ. Ngồi giữa 2 hàng rào thép gai dài khoảng 20m, người đàn ông có tên Ko Ko Tun nở một nụ cười thật tươi rồi hỏi: “Đến từ Việt Nam à?”.
Đứng trước một người lạ thân thiện như thế, tối bấm bụng, hà cớ gì mình lại không cởi mở và gần gũi hơn. “Này anh bạn, anh có biết là tôi đã ngồi ở đây từ lúc chưa đến 8h sáng không?. Người ta nói 10h sẽ bán vé đấy nhưng chẳng biết thế nào. Tôi sợ ngày mai phải ở nhà xem tivi nên phải đến sớm và đặt ở đây một chỗ ngồi. Anh có muốn thử ngồi vị trí của tôi để xem nó dễ chịu thế nào không?”, Ko Ko Tun cười hết cỡ rồi ngỏ lời.
Những người đàn ông mạc váy xếp hàng mua vé rất thân thiện. Ảnh: Đức Cường
“Thế anh nghĩ trận đấu này sẽ có kết quả như thế nào?”, Tôi hỏi tiếp. Không ngần ngại, Ko Ko Tun nói ngay: “Myanmar ăn 2 và Việt Nam 1”. Dường như, lời tiên đoán này được nhiều người hưởng ứng. Những tràng vỗ tay đồng loạt vang lên. Đến lúc này, phía sau rất nhiều cánh tay hướng về ống kính máy quay. Họ ra hiệu bằng những ngón tay khiến tôi hoa cả mắt. Thant Min, người thanh niên cầm chiếc ô khá kiểu cách đứng dưới ánh nắng vàng cho biết: “Myanmar sẽ thắng 3-1. Anh tin tôi đi, Aung Thu sẽ là người ghi bàn”.
Đứng cạnh đó là một CĐV thư sinh và anh này đã có những phân tích khá sâu sát: “Chúng tôi vừa đánh bại Lào đấy! Anh có thấy rất nhiều người sắp hàng ở đây không? Sân Thuwunna sẽ không còn một chỗ trống, đó là áp lực khủng khiếp đấy. Tôi tin, Myanmar sẽ có 3 điểm và giành quyền đi tiếp. Tại sao ư? Vấn đề là lúc này chúng tôi đang rất tự tin và các cầu thủ cũng muốn thể hiện để đền đáp niềm tin của những người đã ủng hộ họ”.
Năm 2014, tôi đã từng có mặt trên sân Thuwunna và được chứng kiến một cảnh tượng tương tự dù lúc bấy giờ chỉ là U19 Myanmar. Cậu bé Aung Thu ngày nào giờ đã là một ngôi sao, một thần tượng của rất nhiều CĐV nước này. Anh bạn mà tôi vừa quen đang làm việc cho LĐBĐ Myanmar nói nửa đùa nửa thật rằng: 1/3 lượng khán giả đến sân là vì Aung Thu, người Myanmar đang làm rạng danh bóng đá Myanmar tại giải VĐQG của Thái Lan.
Đoàn người rồng rắn mua vé trong trật tự. Ảnh: Đức Cường
Tôi tạm tin và chợt nghĩ, ở Việt Nam cũng có nhiều người sẵn sàng bỏ ra cả chục triệu đồng để mua một cặp “vé chợ đen” chỉ vì được chụp hình và ngắm ngôi sao kiểu như Aung Thu. Sáng qua, tôi cố để ý nhưng không thấy những tay anh chị “phe vé”. Đập vào mắt là những dòng người xếp hàng ý thức.
Trong số ấy có rất nhiều người đàn ông thân thiện mặc những chiếc máy longyi truyền thống, miệng nhai trầu bõm bẽm. Và còn đó nữa những cụ già cùng những người mẹ đội nắng bồng con với hy vọng sẽ mua được một tấm vé để cổ vũ cho thầy trò ông Antoine Hey.
Trái bóng trong cuộc so giày giữa Myanmar và Việt Nam vẫn chưa lăn nhưng nó đã được “thiêu đốt” với tình yêu cháy bỏng từ những câu chuyện bên ngoài phòng vé. Rõ ràng, HLV Park Hang Seo đang phải đối đầu với một đối khó chơi và sẽ còn khó chơi vì những tiếng hô vang “Myanmar Toe” (Myanmar chiến thắng) vọng xuống từ khán đài cũng là một thứ vũ khí đáng sợ.