Sự cay nghiệt còn lên đỉnh điểm, khi những trang báo điện tử đưa tin đội trưởng Lê Công Vinh chia tay sự nghiệp cầu thủ sau trận bán kết, lập tức ở dưới có rất nhiều bình luận kiểu “Giá như anh chia tay sớm hơn nửa tháng thì có phải tốt hơn không?”, hoặc “Cảm ơn chú. Xem mấy trận gần đây chú với Trọng Hoàng, Văn Quyết, Đình Đồng là thảm họa. ĐT Việt Nam không mạnh tới mức trận nào cũng chấp 4 người...”
Người ta tuôn ra những lời cay độc và sẵn sàng phủi sạch những gì Công Vinh và các đồng đội đã đóng góp ở ĐT Việt Nam suốt bao năm qua. Âu cũng cần nhắc thêm, tại vòng bảng AFF Cup năm nay, chính Công Vinh là một trong những người thi đấu tốt nhất và góp công lớn giúp ĐT Việt Nam có mặt ở bán kết.
Có câu “bóng đá là một cuộc chơi”. Có điều ở ta, bóng đá cũng là cuộc chơi, nhưng rất nghiệt ngã. Dường như cơn khát thành tích đã khiến rất đông khán giả luôn kỳ vọng ĐT Việt Nam phải đá đâu thắng đó và vào giải là phải vô địch (!?), bất chấp lực lượng của ta ra sao và đối thủ thế nào. Tuy nhiên, họ lại quên mất, HLV và các cầu thủ mới là những người khao khát và mong muốn chiến thắng hơn ai hết. Bởi đấy mới là những người bỏ bao mồ hôi, tâm sức và cả hy sinh bản thân vì điều ấy. Vậy nên, nếu không yêu thì đừng buông lời cay độc!
Chiều qua gặp Công Vinh, tôi đã bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt của anh khi thốt lên: “Ngày chia tay sự nghiệp cầu thủ của tôi sao cay đắng và nghiệt ngã quá”. Biết đến khi nào những người trong giới bóng đá Việt Nam sẽ hết cảm thán: “Bóng đá là một nghề rất bạc bẽo”.