Có một câu chuyện vui thế này: Một cậu bé đi ăn với bố mẹ, cậu thấy quả “ớt cảnh” to và đẹp, nên đã bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Cứ thế, lần sau cậu bé cứ nằng nặc đòi được ăn ớt, vì cảm thấy nó vừa ngọt ngọt lại vừa the the ở đầu môi. Cho đến ngày nọ, cũng là ăn ớt nhưng cậu bé đã khóc thét lên và giàn giụa nước mắt, vì đấy không phải là quả “ớt cảnh” mà cậu đã từng ăn.
U23 Việt Nam cũng từng ăn những quả “ớt cảnh” như cậu bé nói trên, đó là ở những bữa tiệc bóng đá khu vực Đông Nam Á. Dĩ nhiên, trong bàn ăn ấy có cả những đồng nghiệp đến từ Thái Lan. Và rồi chúng ta cũng như người hàng xóm xứ chùa Vàng đã phải cay xè đôi mắt khi ăn phải những quả “ớt xịn” đến từ Jordan, Australia hay Nhật Bản.
Công Phượng và đồng đội còn quá nhiều điều phải học hỏi
Rõ ràng, sẽ là ảo tưởng nếu xếp bóng đá Việt Nam đứng ngang hàng với những nền bóng đá Tây Á hay Đông Á. Chúng ta không hề tự ti, song cũng phải biết mình là ai và đang ở đâu trong bản đồ bóng đá châu lục, vốn đã bước lên tầm cao mới. Và các chàng trai U23 Việt Nam cũng giống như một người ca sỹ mới ra nghề, chỉ khi bước ra sân khấu lớn thì mới vỡ ra những kinh nghiệm, những giới hạn của bản thân.
Sau hai trận đấu, U23 Việt Nam đã trình diễn hai khuôn mặt và hai hình hài khác nhau. Trong số ấy, có người khen kẻ chê, nhưng vượt lên tất cả, các học trò của HLV Toshiya Miura đã có cho mình những bài học đáng giá. Vấn đề còn lại là họ sẽ tiếp thu và bày tỏ thái độ cầu tiến như thế nào sau một giải đấu với cả một tương lai rất dài phía trước.
Vâng, ớt cay chỉ khi bạn ăn đúng “ớt xịn” và cầu thủ U23 Việt Nam chỉ lớn lên khi có cơ hội đứng trên sân khấu lớn như VCK U23 châu Á mà thôi!.