Đã 8 năm trôi qua kể từ khi Bastian Schweinsteiger ra mắt đội tuyển Đức. Sau 99 lần khoác áo, anh đã từ một chàng trai bẽn lẽn ít kinh nghiệm trở thành một trụ cột không thể thay thế. Bị đuổi khỏi sân ở vòng bảng Euro 2008 trước Croatia, chứng kiến trận đấu cuối cùng gặp Áo trên khán đài với Thủ tướng Đức Angela Merkel, như thể một cậu nhóc can đảm ngồi cạnh thầy giáo của mình.
Cũng có những khoảnh khắc đáng tự hào, như màn trình diễn ấn tượng của anh khi đánh bại Argentina ở World Cup 2010, nhưng cũng có nhiều nỗi thất vọng. Đầu tiên là thất bại trước Ý trong hiệp phụ ở trận bán kết World Cup đáng nhớ trên sân nhà năm 2006. Hay trận thua bạc nhược trước TBN ở chung kết Euro 2008, rồi lại một giấc mơ tan vỡ nữa ở World Cup 2010, cũng trước chính đối thủ này. Năm 2012, sau mùa giải khiêm tốn nhất sự nghiệp, Schweini lại trải qua một cú sốc nữa ở bán kết Euro 2012, trước Ý.
Đó là một tổng kết ngắn về sự nghiệp của Schweinsteiger ở đội tuyển Đức. Cùng với ngày càng nhiều các trận ra sân cho ĐTQG, là những nỗi buồn chồng chất. Câu chuyện của Schweinsteiger trong màu áo trắng là như một định mệnh buồn. Tuyển Đức vốn luôn được chờ đợi sẽ chiến thắng, nhưng cơn khát danh hiệu của họ đã kéo dài từ năm 1996. Đó sẽ là giai đoạn không chiến thắng dài nhất của họ kể từ thời kỳ giữa những năm vô địch World Cup 1954 và Euro 1972, nếu như Đức không vô địch ở Brazil mùa hè sang năm.
Đã có Champions League, giờ là lúc Schweini cần vinh quang cùng ĐTQG
Là một cầu thủ kỳ cựu, Schweinsteiger chịu nhiều chỉ trích hơn những người khác. Gunter Netzer là người mới nhất lên tiếng. Trước ông là Franz Beckenbuer và Uli Hoeness. Họ nói Schweini quá chậm chạp, họ cho rằng anh không đủ bùng nổ, không chuyện này thì chuyện khác. Nhưng Bastian chưa bao giờ lẩn trốn, ngay cả khi chính các CĐV Bayern la ó anh vào tháng 11/2009.
Đó cũng là lúc anh có bước ngoặt trong sự nghiệp, chuyển từ cánh vào chơi trung lộ và trở thành một trong những tiền vệ trung tâm xuất sắc nhất sự nghiệp. Schweinsteiger bắt đầu nổi lên cùng với Philipp Lahm và Lukas Podolski. Trên sân họ là một bộ ba vô cùng gắn bó, đã cùng nhau trưởng thành, và cùng nhau nuối tiếc. Thật buồn khi Schweinsteiger đã đạt tới trận thứ 100 cho tuyển Đức mà vẫn chưa có danh hiệu nào.
“Tất nhiên đó là một cột mốc đặc biệt”, anh nói. “100 trận cho ĐTQG, không thể xem nhẹ điều đó. Nhưng tôi thật sự hy vọng còn nhiều trận nữa, và cả những thành công. Vô địch World Cup là mục tiêu của tôi và chúng tôi chắc chắn có thể đạt được một ngày nào đó. Schweini không phải than phiền gì về thành tích ở Bayern, nơi anh đeo băng đội phó. Nhưng ngay cả cú ăn ba, bao gồm cả Champions League danh giá ở mùa trước, không thể làm nguôi đi khát khao cống hiến cho màu áo trắng. “Tôi không muốn giành 20 cú đúp với CLB rồi giải nghệ mà không có danh hiệu lớn nào với đội tuyển Đức”, Schweinsteiger nói sau khi về thứ 3 ở World Cup 2010.
Đã mất 11 năm trong màu áo Bayern, Schweinsteiger mới có Champions League, rũ bỏ những nghi ngờ và chê bai với anh. Còn ở tuyển Đức, giờ không còn những Jens Jeremies nữa. Giờ là một nhóm cầu thủ lớn lên cùng nhau, cống hiến cho cùng một triết lý bóng đá, chiến thắng cùng nhau, và thất bại cùng nhau. Người tiền nhiệm của Schweinsteiger ở cả CLB và ĐTQG, Michael Ballack, vẫn chỉ được coi là một cầu thủ “gần vĩ đại”, bất chấp tài năng không thể tranh cãi của anh. Schweinsteiger sẽ không muốn như thế.