Ferguson thì ai cũng biết. M.U của ông thành công ra sao trong kỷ nguyên Premier League, mọi người cũng đều đã biết. Có thể xem đấy là HLV thành công nhất qua mọi thời đại. Và ít ra, ông còn có cả chỗ “độc” là đã huấn luyện M.U suốt 27 năm. Đấy là một phần nguyên nhân khiến bất cứ lúc nào Ferguson chia tay M.U (và giải nghệ) thì đấy cũng sẽ là sự kiện đình đám trong năm. Phải chăng, Ferguson cố tình chia tay trong năm lẻ, vì đấy là năm không có EURO hoặc World Cup, nghĩa là sẽ không có những sự kiện khác đáng chú ý hơn?
Thật ra, chuyện Ferguson giải nghệ còn được “nâng tầm” thành sự kiện tiêu biểu trong năm bởi mức độ ảnh hưởng ngoài phạm vi bóng đá của nó. Chẳng hạn, thông tin được đưa thẳng tới chính trường, giữa lúc các chính khách thượng thặng còn đang có nhiều sự kiện trọng đại khác để bàn. Và nó còn là một vấn đề lớn, một bài học lớn về chuyên môn, để các thành phần liên quan có chỗ mà ngẫm nghĩ.
Chưa chắc M.U mùa này sẽ lụn bại như điều mà không ít người đã nghĩ đến, dựa vào “thảm cảnh” liên tục thua Everton và Newcastle tại sân nhà. Dù sao đi nữa, rõ ràng là David Moyes - HLV kế vị Ferguson - đã không đáp ứng được sự chờ đợi ban đầu. Điều đó nói lên rằng cả M.U lẫn Ferguson đều không chuẩn bị hoàn hảo cho một cuộc thay thế mà trước sau gì nó cũng phải diễn ra.
Nghe nói, ban đầu Ferguson chọn Jose Mourinho. Nhưng đề nghị của ông không được ban bệ M.U chấp thuận, vì Mourinho là một nhân vật thế nào thì ai cũng biết. Sau khi kế hoạch mời Mourinho phá sản, Ferguson bay sang Paris gặp Carlo Ancelotti. Quá muộn, vì Ancelotti khi ấy đã có hẹn ước với Real Madrid. Người ta còn bảo, Ferguson đã bay thẳng đến điểm hẹn gặp Moyes sau khi thất bại với kế hoạch mời Ancelotti. Và đấy chỉ là một cuộc chữa cháy.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó, M.U trong “triều đại Ferguson” chưa hẳn đã hơn Liverpool trong giai đoạn 1973-1991. Trong suốt giai đoạn ấy, chỉ có đúng 1 mùa bóng Liverpool không nằm trong 2 vị trí cao nhất tại giải VĐQG Anh. Và cũng trong mùa bóng 1980/81 ấy, Liverpool đền bù cho giới hâm mộ của họ bằng chiếc Cúp... C1 châu Âu.
Suốt 2 thập kỷ, Liverpool củng cố vững chắc sự thống trị nhờ một chi tiết quan trọng: việc chuyển giao quyền lực giữa các đời HLV luôn hợp lý. Từ Bill Shankly đến Bob Paisley, từ Paisley đến Joe Fagan, rồi từ Fagan đến Kenny Dalglish.
M.U thì chỉ có mỗi Ferguson trong 27 năm. Và khi nước đã đến chân, Ferguson mới nháo nhào tìm người chữa cháy, tiếp quản ghế HLV của mình. Một sự kiện quan trọng luôn trở nên quan trọng hơn bản thân sự kiện ấy, vì tầm quan trọng của khâu “hậu sự”. Bài họ trong vụ Ferguson chia tay M.U nằm ở chỗ này.