TAI NẠN KHÔNG ĐÁNG CÓ
Nếu là Stevie, tôi không biết liệu mình có đủ dũng khí để thi đấu nốt phần còn lại của trận đấu hay không. Về mặt cảm xúc, đấy thật sự là một điều khủng khiếp. Trong suốt nhiều tuần lễ trước đó, người ta đã viết rất nhiều và nói rất nhiều về anh ấy và đấy thật sự là một câu chuyện giàu cảm xúc. Gerrard sẽ dẫn dắt Liverpool của mình đến danh hiệu vô địch Anh đầu tiên sau 20 năm, vào đúng dịp tưởng niệm 25 năm thảm họa Hillborough, nơi người anh họ của Gerrard là một trong những người thiệt mạng.
Ấy vậy mà người thủ quân, người đã trưởng thành ở chính lò đào tạo của CLB, người luôn chung thủy với CLB, một người Liverpool từ đầu đến chân cũng chính là người phạm sai lầm dẫn đến bàn thua đập tan hy vọng vô địch của đội nhà. Có nỗi đau nào lớn hơn thế nữa không?
Ngay từ khi vừa đến Liverpool, ngay lập tức tôi nhận ra đấy là một nhân vật đặc biệt. Anh ta nhận được sự tôn trọng cực lớn của những người xung quanh. Khi chơi trò đá ma, tôi luôn cố chuyền bóng cho Stevie thật mạnh để anh ấy không chế bóng hỏng và phải bước vào giữa vòng tròn. Nhưng bạn biết chuyện gì diễn ra không? Dù đã khống chế hỏng, Stevie vẫn không bước vào mà chờ đợi tôi bước vào. “Cậu đá mạnh quá, cậu gài hàng người khác là không tốt. Vào giữa đi”. Và khi Stevie vừa dứt lời, tất cả những người khác trong vòng tròn đều tán thành như thế. Đấy là cái uy của một thủ lĩnh.
Stevie là một đội trưởng thầm lặng. Mỗi khi anh ấy mở miệng ra nói, tôi biết ngay là phải có chuyện gì khiến Stevie tức giận ghê lắm. Bởi anh ấy không phải là người thích cao giọng với bất kỳ ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Anh ấy cũng không sai phái ai, không chỉ trích ai khi đứng trên sân. Nhưng một khi Stevie đã đến và nói với bạn điều gì đó trước hoặc trong trận đấu, bạn biết đấy là một mệnh lệnh phải thi hành. Đơn giản vì Stevie đã suy nghĩ thật thấu đáo trước khi quyết định nói ra điều đó.
Và Stevie còn là một cầu thủ cực kỳ thông minh nữa. Trong những mùa bóng cuối cùng tại Anfield, Stevie đã chơi tuyệt hay ở vị trí vốn không phải là sở trường, nhưng tôi không hề ngạc nhiên, không ai đọc trận đấu tốt hơn anh ấy.
Thế nhưng người thủ quân tuyệt vời ấy vẫn chưa giành được chức vô địch Premier League trong sự nghiệp dù anh ta xứng đáng với danh hiệu ấy hơn ai hết. Và mùa bóng hiện tại, Stevie có niềm tin, tất cả chúng tôi cũng đều có niềm tin. Vậy mà pha trượt chân ấy đã phá hỏng tất cả. Định mệnh mới thật độc ác và nghiệt ngã làm sao. Tất cả những gì mà Stevie cố dầy công vun dắp trong suốt cả một mùa giải đều kết thúc bởi một tai nạn của chính anh ấy.
Tôi dám thề là nếu không có pha trược chân ấy, Chelsea chẳng đời nào ghi được bàn thắng. Nhưng một khi đã để Chelsea chọc thủng lưới, việc ghi bàn vào lưới họ cũng trở thành điều bất khả.
MỘT TRẬN ĐẤU XẤU XÍ
Vào giờ nghỉ giữa hiệp, thật khó để nói chuyện với Stevie, bởi vì chúng tôi không biết phải mở miệng thế nào. Chúng tôi chỉ tự nhủ là phải xả thân trong hiệp 2 để chuộc lại sai lầm của người mà chúng tôi kính trọng và yêu quý. Và chúng tôi đã thật sự chạy như điên trong 45 phút còn lại.
Stevie sút rất nhiều trong hiệp này, có cơ hội là anh ta sút, khao khát chuộc lại lỗi lầm của bản thân. Nhiều người nói những cú sút của anh ấy là nôn nóng và làm hỏng chiến thuật. Thật ra là ngược lại. Những quả sút của Stevie chính là những cơ hội mong manh mà chúng tôi có. Vì Chelsea đã lùi hết cả về, khoảng trống chỉ đủ cho những quả sút như vậy mà Stevie sẽ phải ra chân thật nhanh.
Trận ấy chúng tôi đều đã chơi không tốt, nhưng tôi thật lòng nghĩ khó mà chơi tốt hơn trong hoàn cảnh như thế. Trước mặt chúng tôi luôn là 10 cầu thủ Chelsea, đa số đều đứng cả trong vòng cấm. Chúng tôi có thể dùng cách đột phá, chuyền nhanh hơn để tạo khoảng trống, nhưng vượt qua 2-3 người thì lại có 2-3 người khác. Không gian là một thứ gì đó thật xa xỉ. Đã vậy, cứ mỗi lần nhìn lên đồng hồ, chúng tôi có cảm giác là thời gian đang cạn dần.
Chúng tôi bước vào trận đấu trong tình thế chỉ cần 1 điểm là giữ được ngôi đầu bảng. Nhưng không khí tại Anfield khi ấy, cộng với việc chúng tôi vừa đánh bại Man City, thôi thúc chúng tôi phải giành 3 điểm. Điều chúng tôi không ngờ là Chelsea lại đá để cầu 1 điểm. Nếu không có pha bóng ấy, Chelsea tuyệt nhiên không có cơ hội thắng trận.
Đừng nghĩ chúng tôi rơi vào cái bẫy của Jose Mourinho, khi ông ta nói sẽ ưu tiên cho Champions League hơn là trận đấu tại Anfield. Mourinho tạo cảm giác là ông ta sẽ tung ra đội hình gồm những cầu thủ trẻ, sẽ vừa đá trận này vừa giữ chân cho mặt trận châu Âu, nhưng chỉ có dại dột mới tin lời ông ta. Mọi người quên mất là Chelsea trên lý thuyết vẫn còn khả năng vô địch.
Đấy là một trận đấu xấu xí. Không một cầu thủ nào muốn góp mặt trong một trận cầu kiểu như thế. Các cầu thủ của Chelsea chủ động câu giờ ngay sau tiếng còi khai cuộc. Tôi ngạc nhiên vô cùng: “Tại sao phải giở thủ đoạn này ngay trong hiệp 1 cơ chứ”. Tôi mang câu hỏi ấy đến một trong những cầu thủ của họ.
“Bây giờ anh muốn bọn tôi làm gì,” cầu thủ ấy trả lời. “Nếu như HLV muốn chúng tôi đá như thế, chúng tôi sẽ phải thực hiện ý muốn của ông ấy. Nếu tôi làm khác, tôi khỏi có cơ hội trở lại đội hình chính nữa. Là anh thì anh làm gì?”
Về mặt chiến thuật, có rất nhiều đội chủ động phòng ngự rồi chờ cơ hội phản công. Chuyện ấy rất bình thường. Nhưng cách Chelsea thi đấu hôm ấy thật sự khiến chúng tôi tức giận. Họ không chơi bóng, họ chỉ cầm bóng, phòng ngự và chờ thời gian trôi qua. Mourinho hiểu rất rõ: càng câu giờ, chúng tôi càng nôn nóng và càng dể bộc lộ sơ hở. Chỉ có điều: chính ông ta cũng không thể ngờ có pha trượt chân ấy. Một thiên tài cũng không thể lên kế hoạch cho việc ấy.
“Tôi là người cực mê tín”
Trước trận đấu ấy, tôi luôn yêu cầu các đồng đội chớ bao giờ mở miệng ra nói đến 2 chữ “vô địch”, tôi rất sợ cái huông nói trước bước không qua, nhưng cộng đồng nói tiếng Tây Ban Nha trong đội rất hào hứng khi bàn về việc ấy. Họ thậm chí còn nghĩ xem nên ăn mừng thế nào, còn tôi thì cứ phải năn nỉ họ đừng bao giờ nói về việc ấy nữa.
Tôi là người cực kỳ mê tín. Khi còn 8 hay 9 tuổi ở Uruguay, tôi nhét một đồng xu vào trong vớ mình. Trận đấu diễn ra nó tuột xuống tận bàn chân. Và dù chạy hơi cấn, tôi vẫn ghi 6 hay 7 bàn gì đó, trong trận đấu mà đội của tôi thắng 9-1. Từ đó, tôi luôn nhét xu 50 cent vào dưới vớ, cho đến khi... tôi không ghi bàn nữa mới thôi.
Tôi luôn ám ảnh với việc phải là người ra sân sau cùng. Có một vấn đề nhỏ khi tôi đến Liverpool là Pepe Reina (ảnh) cũng có thói quen này. Thành ra hai đứa cứ đùn đẩy cho đứa kia ra trước. Tôi đành phải nhường anh ấy, nhưng sau mạch 2-3 trận không thắng, tôi đề nghị... đổi lại. Tôi cũng cực ghét ai nhắn tin chúc may mắn trước trận. Gia đình tôi tuyệt nhiên không nhắn vì họ biết chỉ cần thua một trận đấu, tôi sẽ đổ thừa họ.
Vì thế, khi Gerrard trượt chân, tôi đã tin đấy là cái dớp nói đến chữ “vô địch” khi lẽ ra không nên nói.
(Còn nữa)
>> Tự truyện 'Vượt qua giới hạn' của Luis Suarez (Kỳ 15)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 14)
>> Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 13)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 14)
>> Tự truyện "Vượt qua giới hạn" của Luis Suarez (Kỳ 13)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 12)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 11)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 10)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 9)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 8)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 7)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 6)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 5)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 4)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 3)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 2)
>> Tự truyện “Vượt qua giới hạn” của Luis Suarez (Kỳ 1)